Người đàn ông ấy đã gật đầu đồng ý, chốc lát sau anh ký vào giấy xác nhận, đồng thuận với việc đưa tôi vào viện tâm thần. Sau đó anh cùng nhóm bác sĩ tiến đến phòng tôi đang nằm. Vị bác sĩ lúc này bất ngờ ra hiệu, cả nhóm lập tức xông vào khống chế hai tay tôi.
Tôi hét lên, vùng vẫy điên cuồng trong nỗi sợ hãi tột độ, nhưng miệng chỉ có thể ú ớ, không thể nói nên lời.
Anh nhìn cảnh tượng đó mà đau lòng lên tiếng:
“Này! Các người nhẹ tay thôi! Đừng làm cô ấy hoảng sợ, đừng làm cô ấy đau!”
Bác sĩ quay sang bảo anh:
“Anh à, đây là quy trình bắt bệnh nhân tâm thần. Nếu không dùng biện pháp mạnh thì chúng tôi không thể kiểm soát được. Bệnh nhân tâm thần không ổn định, dễ kích động và có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào. Mong anh thông cảm, và tuân thủ quy định điều trị.”
Nghe vậy, anh chỉ biết im lặng nhìn tôi bị họ cưỡng chế, bất lực mà chẳng thể làm gì.
Chốc lát sau, họ đã đưa tôi đến khu dành cho bệnh nhân tâm thần. Nơi đó có rất nhiều người điên loạn, gào thét, đi lại thất thường. Anh nhìn khung cảnh đó mà lòng nghẹn lại, thương xót khôn nguôi. Anh không biết, nếu tôi ở đây, cuộc sống sẽ thế nào?
Nước mắt anh lại lặng lẽ rơi. Khi còn đang ngẫm nghĩ, bác sĩ đã lên tiếng:
“Anh có thể về nhà được rồi. Nhớ là hàng ngày mang cơm lên cho cô ấy ăn nhé!”
Anh gật đầu, nhưng chợt lấy thêm 500 nghìn trong túi ra số tiền ít ỏi từ lương mà anh định mang về cho vợ. Anh ngập ngừng rồi nói:
“Sáng chắc tôi không đến được, chỉ có thể ghé vào buổi trưa hoặc chiều. Nếu hôm nào tôi đến muộn, thì anh làm ơn lấy 500 này mua gì đó cho cô ấy ăn. Đừng để cô ấy nhịn đói.”
Bác sĩ gật đầu, tỏ vẻ hiểu:
“Được, chúng tôi sẽ làm đúng theo yêu cầu người nhà. Anh cứ yên tâm, chăm sóc bệnh nhân là quy định của bệnh viện.”
Nghe những lời ấy, anh phần nào yên tâm hơn. Anh quyết định rời khỏi bệnh viện để đến chỗ làm, vì 8 giờ sáng nay anh có một cuộc họp quan trọng, mà giờ đã là 5 giờ sáng. Nếu không đến đúng giờ, anh có thể sẽ bị đuổi việc.
Dù lòng rất muốn ở lại chăm sóc tôi, muốn dõi theo tình trạng của tôi từng phút, nhưng vì trách nhiệm với gia đình, vì cơm áo gạo tiền, anh đành tạm gác tôi qua một bên.
Chốc lát, anh cũng rời đi. Còn tôi, ngồi lặng lẽ nhìn theo anh với ánh mắt đầy tiếc nuối. Dù tâm trí mơ hồ như đứa trẻ, không suy nghĩ được gì rõ ràng, nhưng ánh mắt ấy lại giống hệt như một đứa bé trông chờ người cha đừng rời bỏ mình.
Khi anh đã đi khuất, bác sĩ quay sang, lẩm bẩm:
“Thằng đó bảo tao mua cơm cho mày ăn hả con chó? Mày mơ đi! Mấy đứa như mày, viện này không lo đâu. Tự lo thân xác mình đi!”
Nói rồi hắn bỏ đi với nụ cười nham hiểm. Hắn không phải là bác sĩ tốt bụng gì, mà chỉ là kẻ tham ô, chuyên dùng tiền bệnh nhân để tiêu xài riêng. Hắn chẳng quan tâm ai sống hay chết, chỉ đợi người nhà bệnh nhân đến trả tiền là đủ.
Còn tôi lúc này, thu mình trong một góc, run rẩy vì sợ hãi. Nơi này quá lạ lẫm, quá đáng sợ. Tôi chẳng thấy chút an toàn nào. Dù đầu óc tôi giờ chẳng còn suy nghĩ rõ ràng, nhưng hình ảnh người đàn ông ấy vẫn hiện lên và tôi thấy như thể anh đã bỏ rơi tôi thật rồi. Nếu không có anh, có lẽ… cuộc đời tôi sẽ hóa thành địa ngục.
Người đàn ông giúp đỡ tôi giờ đây cũng đã đến công ty, bắt đầu một ngày làm việc mệt mỏi. Trong khi đó, người vợ của anh thì lại muốn đi tìm tôi để đánh ghen. Cô ta liền gọi điện cho bạn thân của mình:
“Alo, Bạch Mai à? Chồng tôi Mạc Thiên – hình như đang có tình nhân ở ngoài. Tôi đang muốn đi đánh ghen đây. Nhưng một mình chắc không đánh lại, nên tôi gọi để nhờ cậu giúp một tay!”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, chốc lát sau cũng lên tiếng:
“Vậy hả, Lý Nhã? Thật vậy sao? Hay bà đang trêu tôi? Tôi thấy chồng bà thương bà lắm mà! Với lại, làm sao ông ấy có thể ngoại tình được…”
Bạch Mai vừa dứt lời thì Lý Nhã đã bật khóc nức nở, kể lại mọi chuyện:
“Anh ta hôm qua không về nhà, còn chi tới tận 3 triệu cho một con nhỏ tên Nguyễn Thị Kim Linh đang nằm viện. Tôi nghĩ nó là bồ của anh ta, chắc đã có thai với anh ấy, và hôm qua vừa sinh xong nên anh ta mới ở lại chăm sóc! Anh ta không chỉ ngoại tình phản bội tôi, mà còn khiến tôi đau đớn đến cùng cực! Tôi muốn anh ta phải trả giá, và con đàn bà kia cũng vậy! Tôi hận đến mức chỉ muốn rạch da rút xương nó ra, vì những chuyện đồi bại mà con hồ ly tinh đó gây ra khi cố cướp chồng tôi!”
Vừa nói, Lý Nhã vừa khóc nức nở. Nghe những lời kể ấy, Bạch Mai vốn là người nóng tính lại rất thương bạn liền lên tiếng trong sự phẫn nộ:
“Trời! Nghe là biết ngay cái loại trà xanh rồi. Loại này phải dạy cho một bài học! Được rồi, hôm nay tôi bận. Ngày mai tôi và bà cùng đi xử con nhỏ đó một trận! Còn nếu tối nay chồng bà về, bà cũng nên dạy cho ổng một bài học vì những gì đã làm. Mà tôi thấy, loại đàn ông này không đáng để yêu đâu, nên bỏ quách đi! Giờ bà cũng đã sáng mắt ra rồi, phải nhìn rõ bộ mặt thật của hắn ta với những chuyện khốn nạn đó!”