Sự Hối Tiếc Muộn Màng

Chương 19: Quay Lại Chăm Sóc Cô

Trước Sau

break

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, chốc lát sau cũng lên tiếng:“Vậy hả, Lý Nhã? Thật vậy sao? Hay bà đang trêu tôi? Tôi thấy chồng bà thương bà lắm mà! Với lại, làm sao ông ấy có thể ngoại tình được…”

Bạch Mai vừa dứt lời thì Lý Nhã đã bật khóc nức nở, kể lại mọi chuyện:

“Anh ta hôm qua không về nhà, còn chi tới tận 3 triệu cho một con nhỏ tên Nguyễn Thị Kim Linh đang nằm viện. Tôi nghĩ nó là bồ của anh ta, chắc đã có thai với anh ấy, và hôm qua vừa sinh xong nên anh ta mới ở lại chăm sóc! Anh ta không chỉ ngoại tình phản bội tôi, mà còn khiến tôi đau đớn đến cùng cực! Tôi muốn anh ta phải trả giá, và con đàn bà kia cũng vậy! Tôi hận đến mức chỉ muốn rạch da rút xương nó ra, vì những chuyện đồi bại mà con hồ ly tinh đó gây ra khi cố cướp chồng tôi!”

Vừa nói, Lý Nhã vừa khóc nức nở. Nghe những lời kể ấy, Bạch Mai vốn là người nóng tính lại rất thương bạn liền lên tiếng trong sự phẫn nộ:

“Trời! Nghe là biết ngay cái loại trà xanh rồi. Loại này phải dạy cho một bài học! Được rồi, hôm nay tôi bận. Ngày mai tôi và bà cùng đi xử con nhỏ đó một trận! Còn nếu tối nay chồng bà về, bà cũng nên dạy cho ổng một bài học vì những gì đã làm. Mà tôi thấy, loại đàn ông này không đáng để yêu đâu, nên bỏ quách đi! Giờ bà cũng đã sáng mắt ra rồi, phải nhìn rõ bộ mặt thật của hắn ta với những chuyện khốn nạn đó!”

Nghe vậy, Lý Nhã liền đáp lại:

“Đúng! Tôi sẽ không nhượng bộ nữa. Tôi nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện! Tôi sẽ khiến chồng mình trả giá, rồi ly hôn với anh ta. Tôi sẽ lấy toàn bộ tài sản, để anh ta phải ra đi tay trắng, và chịu nhục nhã, xấu hổ trước tất cả mọi người khi tôi phơi bày chuyện ngoại tình!”

Thế là họ gọi điện với nhau suốt gần một tiếng. Bạch Mai không ngừng an ủi, nhưng cũng chẳng quên thêm dầu vào lửa khiến Lý Nhã càng thêm giận dữ.

Còn anh lúc này ở công ty sau buổi họp xong thì được về sớm. Điều đầu tiên anh làm là ghé qua thăm tôi. Anh đã mua đồ ăn, thầm nghĩ trong lòng:

Một lát nữa khi về mình sẽ giải thích với vợ sau, chắc cô ấy sẽ hiểu và bỏ qua, vì những chuyện anh làm chỉ là đang giúp người mà thôi…

Anh bước vào bệnh viện tâm thần, mang theo một phần cơm. Khi gặp lại tôi, anh thấy tôi đang ôm bụng mà chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra.

Anh lo lắng gọi lớn:

“Này, bác sĩ!”

Tiếng gọi của anh vang lên vài lần thì bác sĩ mới từ trong bước ra, mặt khó chịu, hỏi:

“Có chuyện gì mà anh la ầm ĩ vậy? Tôi rất bận, đừng làm phiền! Có gì thì nói nhanh đi!”

Nhìn thấy thái độ khó chịu đó, anh cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi nhẹ:

“Cô ấy bị sao mà ôm bụng như vậy?”

Bác sĩ lắc đầu đáp:

“Tôi cũng không biết. Anh chỉ đưa cô ấy vào viện tâm thần thôi, chứ tôi đâu có khám gì đâu. Nhiệm vụ của tôi chỉ là canh giữ họ thôi. Có thể là cô ta đói hoặc khó chịu gì đó. Giờ gần chiều rồi, anh cứ cho cô ấy ăn thử xem sao!”

Anh nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, để bác sĩ rời đi. Anh quay sang nhìn tôi, lấy hộp cơm ra, định đút cho tôi ăn, vừa đút vừa dịu dàng nói:

“Này, em ăn đi. Khi ăn vào, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Anh hứa lần sau sẽ đến sớm hơn, không để em chịu đói thế này nữa.”

Thế là anh bắt đầu đút cơm cho tôi. Đầu óc tôi lúc ấy trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì, chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp từ anh chẳng khác gì một người cha hay người anh đang chăm sóc em gái bé bỏng của mình…

Anh đút cho tôi ăn xong cũng đã đưa mắt nhìn đồng hồ của mình, bấy giờ là 3:30 phút chiều. Anh nhìn tôi mà thở dài nói:

“Hazz... Thôi, bây giờ anh về nha. Em ráng giữ sức khỏe, chiều nhớ ăn vào. Ngày mai anh lại đến thăm em. Vợ anh đang ở nhà, chắc rất giận lắm. Nếu giờ anh chưa về thì cô ấy sẽ nổi giận đùng đùng, thậm chí là chia tay với anh mất. Nên anh giúp đến đâu hay đến đó thôi!”

Thế là anh ta trong sự luyến tiếc đưa mắt nhìn tôi một lúc, do dự không biết có nên đi hay không. Nhưng rồi cũng quyết định rời đi. Anh ta bước ra xe máy, leo lên rồi khởi động, rời khỏi bệnh viện, trong khi ánh mắt của tôi nhìn theo anh như một đứa trẻ. Tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ cảm nhận được một nỗi buồn mênh mang.

Anh ta từ bệnh viện về đến nhà mất khoảng một tiếng đồng hồ, sau đó dừng xe lại và bước vào trong. Bấy giờ anh vào phòng với ý định tìm vợ mình. Anh thấy cô đang nằm trên giường, khóc nức nở.

Anh lập tức bước đến và lên tiếng hỏi:

“Này, sao em lại khóc vậy chứ?”

Nghe giọng anh, cô ta liền ngồi bật dậy, ánh mắt đầy giận dữ, lớn tiếng quát:

“Anh còn hỏi được sao? Anh đã làm những chuyện gì, mà bây giờ còn giả vờ nữa à? Nói sự thật đi! Đừng giấu tôi bất cứ điều gì hết!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc