Anh vì quá lo lắng cho tôi nên đã thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay. Mãi cho đến gần 1 giờ sáng, bác sĩ mới mở cửa phòng bệnh, bước ra và nói với anh:
“Bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch, nhưng do đến quá muộn nên đứa con trong bụng cô ấy không thể giữ được!”
Anh nghe những lời đó, trong lòng trào dâng nỗi tiếc thương khôn xiết. Anh không ngờ rằng cái thai lại chẳng thể giữ nổi. Nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống, giọng nghẹn ngào nói:
“Hazz… không ngờ số phận cô ấy lại bi đát đến vậy. Nếu có thể giúp gì, tôi sẽ giúp. Chỉ mong cô ấy được bình an là đủ...”
Nhưng khi chưa kịp thoát khỏi cú sốc này, một cú sốc khác lại ập đến: “Còn một chuyện nữa...”
Bác sĩ nói tiếp, “Cô ấy hiện đã bị chấn động tâm lý nghiêm trọng dẫn đến tổn thương não. Từ giờ sẽ giống như một đứa trẻ ngây dại, không còn nhận thức rõ ràng. Nếu anh muốn thì có thể đưa cô ấy về chăm sóc. Còn không, mỗi tháng đóng 500 ngàn, chúng tôi sẽ để cô ấy ở lại bệnh viện, nhưng việc ăn uống, chăm sóc vẫn phải đến lo mỗi ngày. Nếu không, cô ấy sẽ nhịn đói đấy.”
Nghe đến đây, anh bàng hoàng đến hoang mang. Anh không ngờ rằng, sau mất mát về con, giờ đây cô lại rơi vào trạng thái tâm thần. Làm sao một người phụ nữ bất hạnh như vậy có thể tiếp tục sống nổi? Anh xót xa nghĩ đến tình cảnh của cô.
Anh cúi đầu nói với bác sĩ, giọng trầm buồn:
“Được rồi, tôi đồng ý theo lời bác sĩ. Tôi sẽ đóng viện phí cho cô ấy...”
Bác sĩ gật đầu:
“Vậy được. Giờ chúng tôi có việc khác, xin phép đi trước.”
Anh nhìn theo bóng bác sĩ khuất dần, trong lòng rối bời, vừa thương vừa lo. Anh không biết mình nên làm gì lúc này, bởi chính cuộc sống của anh còn chưa lo nổi. Vậy mà tiền tiết kiệm anh dành cho con cái sau này, giờ phải mang ra giúp một người xa lạ.
Nhưng rồi anh tự trấn an, nghĩ rằng: “Coi như tích đức cho con cháu sau này. Giúp một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Giúp được đến đâu thì giúp...”
Anh bước vào phòng bệnh, nhìn cô đang nằm đó với đủ thiết bị y tế chằng chịt quanh người. Anh cố kiềm nén nước mắt, nhưng nó vẫn tuôn rơi vì thương xót.
Anh cúi xuống, nắm lấy tay cô, nói nhỏ:
“Hazz...Lòng tốt của con người cũng có giới hạn. Tôi chẳng biết mình có thể kiên nhẫn được đến bao lâu, khi mà phía trước còn là gia đình, là cuộc sống thiếu thốn. Nhưng trong khả năng của mình, tôi sẽ giúp cô...”
Thế là anh ở lại canh chừng cô suốt đêm, mang theo nỗi xót xa đến tột cùng. Thời gian dần trôi, đến sáng cô cũng bắt đầu tỉnh lại. Nhưng cô như biến thành một đứa trẻ, ánh mắt ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.
Anh nhẹ nhàng hỏi:
“Này, em cảm thấy sao rồi hả?”
Cô chỉ cười ngây ngô như một đứa trẻ, không trả lời gì. Anh thở dài:
“Hazz…Cuộc đời của cô thật quá khổ. Cô cứ nằm đây đi, tôi ra ngoài mua gì đó cho cô ăn.”
Anh rời khỏi bệnh viện, đi mua cháo. Còn tôi thì nằm đó, cười đùa ngơ ngác như kẻ điên, nước bọt chảy đầy miệng, đầu óc trống rỗng, chẳng còn nhận thức gì rõ ràng nữa.
Một lúc sau anh trở lại với một bịch cháo trên tay. Anh múc ra tô, rồi ngồi thổi và đút cho tôi ăn.
Tôi không chịu ăn, còn vùng vằng đẩy ra, nhảy nhót la hét, vô tình làm đổ cháo lên tay mình khiến bị phỏng.
Tôi la lên vì đau, anh hốt hoảng:
“Sao em lại làm như vậy chứ?”
Tôi không thể trả lời, chỉ ú ớ vì đau. Anh nhìn tay tôi đỏ ửng vì cháo nóng, anh thở dài:
“Em ngồi yên đây, anh sẽ đi lấy thuốc bôi cho em, sẽ đỡ thôi.”
Nói rồi anh vội rời đi, còn tôi thì vẫn đứng đó ngơ ngác, cười ngây dại một mình.
Anh đi dọc hành lang, tâm trạng nặng trĩu. Anh cảm thấy mệt mỏi và bất lực khi phải chăm sóc cho một người như tôi. Nhưng nghĩ lại, nếu không giúp toi thì có lẽ số phận của tôi sẽ càng nghiệt ngã hơn nữa.
Anh cố xua đi cảm giác kiệt sức, rồi đến phòng bác sĩ, nói:
“Bác sĩ, anh có thuốc trị phỏng không? Cho tôi xin một ít để bôi được không?”
Bác sĩ lấy ra một chai thuốc và nói:
“Đưa tôi 10 ngàn, rồi về bôi lên là được.”
Anh đưa tiền, nhận thuốc rồi vội vã quay về phòng bệnh, tiếp tục hành trình đầy khó khăn nhưng cũng đầy tình thương dành cho một người xa lạ bất hạnh.
Anh mang thuốc trở về rồi nhẹ nhàng bôi lên tay tôi. Cảm giác mát lạnh khiến tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng tôi chẳng thể thốt lên lời cảm ơn, chỉ biết ngồi đó ú ớ như một đứa trẻ con vui mừng mà thôi.
Anh bất lực rời đi đâu đó một lát, rồi nhanh chóng đến phòng các y bác sĩ, lên tiếng:
“Này, tôi muốn đưa một bệnh nhân vào bệnh viện tâm thần! Hàng ngày tôi sẽ gửi cơm và tự chăm sóc cho cô ấy…”
Một bác sĩ nghe vậy thì bước đến nói:
“Được, bây giờ anh đóng viện phí 500 nghìn, rồi ký vào tờ đơn này. Sau đó chúng tôi sẽ chuyển cô ấy vào phòng bệnh tâm thần. Nhớ là mỗi ngày anh phải đến để chăm sóc cô ấy nhé!”