Có thứ gì đó ẩm ướt trong lòng bàn tay.
Trần Nguyệt Giao rút tay về lập tức giật mình: "Ối trời, Ngô Khai vai cậu bị sao vậy? Chảy máu rồi? Tôi có mạnh đến vậy sao???"
Ngô Khai nhíu mày kéo cao cổ áo: "Đừng chạm vào, đau chết đi được."
"Bị sao vậy?"
"Ngã thôi."
Ngã gì mà ngã như vậy? Nhào lộn 360 độ à?
Cô bé còn muốn hỏi thêm, Ngô Khai đột nhiên nhìn vào mắt cô bé: "Từ nhỏ đến giờ tôi có lừa cậu bao giờ chưa?"
Trần Nguyệt Giao suy nghĩ một lát, quả thật là chưa bao giờ.
Cô bé nói: "Thế nào?"
"Không thế nào." Ngô Khai quay mặt đi, một lúc lâu sau mới khó khăn quay lại: "Bên cạnh cậu còn có người bạn nào khác không?"
Trần Nguyệt Giao thấy khó hiểu: "Bạn gì?"
"Có tiền." Ngô Khai nói rồi bực bội chửi một tiếng, rồi nói: "Và hơi ngốc một chút."
Không ngờ sau bao chuyện, người cuối cùng cùng Ngô Khai vào sòng bạc lại là Trần Nguyệt Giao.
"Cậu ta nói đi Mỹ rồi sẽ rất bận, chắc không có cơ hội trở về. Thế nên trước khi đi muốn thử một lần, xem ngành công nghiệp mê hoặc nhất Macao rốt cuộc mê hoặc ở đâu."
Ôn Ngưng đỡ trán: "Vậy sao lại là em ở trên bàn cược?"
"Cậu ta thua rồi, nói em từ nhỏ vận may đã tốt, nên em..."
"Trần Nguyệt Giao." Ôn Ngưng tức đến mí mắt giật liên hồi: "Sau này cậu ta bán em đi, em còn phải đếm tiền cho cậu ta đúng không?"
Sợi dây thần kinh trong đầu đã đến giới hạn sắp đứt, Trần Nguyệt Giao cúi đầu: "Em với Ngô Khai lớn lên cùng nhau, biết rõ mọi thứ về nhau. Hồi tiểu học tai em không tốt lắm, đeo máy trợ thính một thời gian, người khác cười em là con điếc, chỉ có Ngô Khai không màng đến ánh mắt người khác mà chơi với em. Sau này lên cấp hai mọi người đều ở tuổi dậy thì, em phát triển sớm hơn người khác một chút, mấy bạn nam cứ trước mặt mà gọi em là 'con nhỏ ngực bự', có một thời gian dài em không dám ưỡn ngực đi thẳng cũng là Ngô Khai đứng ra bảo vệ em, mặc dù bị họ đánh cho sưng cả mặt..."
Trần Nguyệt Giao không nói tiếp được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cô bé úp mặt vào khuỷu tay, cố nén tiếng nức nở: "Có khi nào chị nhầm ở đâu không? Ngô Khai thật sự không như vậy! Cậu ta chưa bao giờ đến những nơi đó cả."
Ôn Ngưng chưa bao giờ tự nhận mình là người mềm lòng.
Nhưng cô vẫn nuốt những lời định nói vào trong trước những giọt nước mắt của đối phương.
Cô vốn định nói nếu cậu ta chưa bao giờ đến tại sao lại biết rõ những quy tắc ở đó đến vậy? Tại sao người khác không quen Tạ Chi Dữ, chỉ có cậu ta quen? Tại sao những người chạy chip lại giúp cậu ta thúc đẩy không khí? Tại sao lại phải nhắc đến chuyện sau này sang Mỹ cùng nhau đi Las Vegas?
Las Vegas là nơi nào?
Thánh địa của những con bạc.
Ôn Ngưng không nói gì, rút khăn giấy đưa cho cô bé.
Cô nghĩ Trần Nguyệt Giao có lẽ sẽ không bao giờ biết, hoặc nói đúng hơn là sẽ không bao giờ tin rằng từ rất lâu rồi, người bạn trúc mã nhỏ của cô bé đã nghĩ đến việc bán cô bé rồi.
Ngốc.
Cô đứng dậy lấy đá từ tủ lạnh: "Khóc xong nhớ chườm mắt, nếu không sáng mai cô sẽ phát hiện ra đấy."
Nghe vậy tiếng khóc của Trần Nguyệt Giao ngừng lại, nấc nhỏ vài tiếng.
"Chị, tiền tối nay chị đã bỏ ra..."
"Không cần trả. Em giúp chị giữ một bí mật, chị cũng giúp em giữ một bí mật. Công bằng thôi."
Trần Nguyệt Giao rõ ràng không nhớ ra, mắt đỏ hoe nhìn cô: "Bí mật gì?"
"Chuyện chị đi hỏi Tạ Chi Dữ."
"À à."
Hai bí mật này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Trần Nguyệt Giao suy nghĩ một chút vẫn nói: "Anh ấy nói ngày mai mời chị đi xem kịch, chị... có đi không?"
Không biết đối phương định làm gì.
Tóm lại là cô không có lựa chọn nào khác.
Ôn Ngưng không do dự mấy: "Đi chứ."
Trần Nguyệt Giao nghe vậy lặng lẽ mím môi, dù sợ hãi cô bé vẫn nắm chặt tay Ôn Ngưng: "Nếu chị đi, em sẽ đi cùng."