Ôn Ngưng mấy ngày không ra ngoài, A Trung cũng đã canh gác mấy ngày.
Chuyện này đối với anh ta là cơm bữa.
Nhưng Ôn Ngưng lại cảm thấy khó tin: "Anh không hề rời đi sao?"
A Trung lắc đầu.
Khi đi theo Tạ Chi Dữ, anh ta luôn quan sát ánh đèn dưới cửa của anh. Đèn tắt có nghĩa là mọi thứ an toàn, sau đó có thể về nhà như thường lệ.
Ánh đèn đó vô tình trở thành một ám hiệu.
Nhưng đối diện với Ôn tiểu thư không quen thuộc, A Trung không chắc chắn.
Anh ta ngồi trong xe ngước nhìn ánh đèn của căn hộ sang trọng, người sống ở đây có thân phận không hề nhỏ, ánh đèn trong nhà lúc nào cũng sáng suốt đêm. A Trung không biết Ôn tiểu thư đã ngủ hay chưa, càng không biết liệu cô có đột nhiên muốn ra ngoài vào lúc nửa đêm hay không, nên anh ta chỉ đành cố gắng canh giữ.
Chỉ duy nhất tối qua, nhân lúc đèn tắt anh ta đã về nhà một chuyến.
Anh ta mừng vì tối nay vẫn ở đây canh gác, nếu không đã bỏ lỡ việc Ôn tiểu thư tự mình ra ngoài.
"Ôn tiểu thư muốn ra ngoài à?"
Dù ngạc nhiên trước sự tận tâm của A Trung, nhưng có anh ta ở đây đã giúp cô tránh được rất nhiều phiền phức. Ôn Ngưng nhanh chóng mở cửa xe và ngồi vào.
"Làm phiền anh rồi, đi cùng tôi ra ngoài đón một người."
A Trung không hỏi nhiều, đi qua các con phố nhỏ chỉ chưa đầy mười phút đã đưa Ôn Ngưng đến nơi. Trong lúc đó Ôn Ngưng lại gọi cho Trần Nguyệt Giao vài cuộc nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Khi đến địa điểm tụ tập thì buổi tiệc đã tan.
Quản lý nhà hàng nói mọi người đã đi từ hơn hai tiếng trước, còn những chuyện khác thì "không biết gì".
Chuyện này nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, có khi cô gái trẻ ham vui quên giờ giấc hoặc xung quanh quá ồn không nghe thấy điện thoại. Nhưng trước khi có tin tức xác thực, Ôn Ngưng vẫn cảm thấy không yên tâm.
Trở lại trên xe, cô hỏi A Trung: "Giờ này ở Macao còn những nơi nào mà giới trẻ thích chơi không?"
Có lẽ là đi bar, livehouse, suy nghĩ của Ôn Ngưng luôn xoay quanh những nơi này. Không ngờ A Trung chỉ một câu đã làm cô nghẹn lại.
"Sòng bạc."
"Ở đâu cơ?" Ôn Ngưng hỏi.
"Sòng bạc." A Trung nói một cách nghiêm túc: "Sòng bạc không được mang điện thoại, cũng không được mang đồng hồ. Chơi quên giờ giấc là biến mất khỏi thế gian."
Không thể nào.
Ôn Tâm Nghi coi con gái như cục cưng, cộng thêm sự áp đặt của huyết thống người đại lục đã ăn sâu vào cốt cách, không thể nào để con gái mình dính dáng đến cờ bạc, gái gú, ma túy dù chỉ một chút.
Ôn Ngưng vừa định phủ nhận trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Cô lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: Anh Tạ, có thể giúp tôi tra...
Đánh được nửa chừng cô lại cảm thấy vô lý nên xóa sạch đoạn tin nhắn đó. Chỉ là một phỏng đoán mà thôi, cô không muốn nợ ân tình của Tạ Chi Dữ.
Do dự tại chỗ mười phút, Ôn Ngưng gọi điện cho người giúp việc ở nhà xác nhận Trần Nguyệt Giao vẫn chưa về, thế là dặn dò nếu một tiếng nữa cô và Trần Nguyệt Giao vẫn chưa về thì hãy đánh thức Ôn Tâm Nghi.
Sau khi dặn dò xong cô quay lại giao diện tin nhắn.
Nhỡ đâu đúng như A Trung nói, người đang ở sòng bạc thì sao?
Để đề phòng Ôn Ngưng vẫn gửi tin nhắn đi.
Gió đêm nay có một chút ấm áp nhưng vẫn không thể làm ấm đầu ngón tay cô. Cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ có một thoáng bối rối.
Hai mươi mấy năm đầu đời vô cùng thuận lợi đột nhiên xuất hiện những vết nứt, gia sản, con riêng, giao dịch, lừa gạt, cờ bạc, giới giang hồ, cuộc đời đột nhiên mang đến cho cô nhiều điều kỳ quái.
Chưa kịp thở dài điện thoại bỗng reo.
Tạ Chi Dữ: Người ở chỗ tôi, tầng ba.
Đồng tử Ôn Ngưng không khỏi giãn ra: "A Trung, đi, đổi chỗ."
*
Macao nổi tiếng về ngành cờ bạc, Ôn Ngưng không phải lần đầu đến đương nhiên cũng quen thuộc với những nơi này. Lộng lẫy, xa hoa, mọi thứ ở đây đều mang lại cảm giác đó, như thể chỉ cần đặt cược hết mình là có thể sống một cuộc sống phú quý như vua chúa.