Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 27: Tiền cược

Trước Sau

break

Sự cám dỗ của tiền bạc đối với con người là rất lớn.

Ôn Ngưng tự cho mình là người phàm tục không tránh khỏi sự tầm thường, với tính cách bình thường chỉ thờ Thần Tài không thờ Nguyệt Lão, những nơi như sòng bạc tuyệt đối không hợp với cô.

Ngày trước đến đây cô chỉ như một khách du lịch.

Nhưng hôm nay lại khác, Trần Nguyệt Giao ở đây, Ôn Ngưng đành phải cứng rắn đi vào tìm người.

Đi qua cánh cửa xoay lộng lẫy, gửi điện thoại, qua kiểm tra an ninh.

Vừa bước vào lãnh địa này đã có nhân viên trẻ đẹp tiến đến nhiệt tình hướng dẫn cô làm thẻ và đổi chip.

Cô đương nhiên biết những cái bẫy ở đây.

Việc tiêu dùng trong sòng bạc đều dựa vào một chiếc thẻ nhỏ trước mắt, ngay khi bạn làm xong nó không bắt đầu từ số 0. Ban đầu sẽ như một người bạn phương xa hào phóng và hiếu khách, vô tư tặng bạn một khoản phí vào cửa nhỏ. Khi bạn nhìn vào khoản phí này mà do dự, nghĩ rằng dù sao cũng không phải tiền của mình, hay là cứ chơi đại một ván ở tầng một thì bạn đã bước vào cái bẫy đầu tiên.

Tiếp theo là cái bẫy thứ hai là phí hoa hồng.

Cái bẫy thứ ba là tâm lý con bạc.

Cái bẫy thứ tư là phí hoa hồng không ngừng.

...

Trần Nguyệt Giao ở tầng ba, nghĩa là cô bé đã bước qua không biết bao nhiêu cái bẫy, đã dấn thân vào những ván cược trị giá hàng vạn.

À đúng rồi, một mình cô bé chắc chắn không có gan lớn như vậy.

Ôn Ngưng đoán bên cạnh cô bé chắc chắn có một người giỏi thúc đẩy không khí.

Sòng bạc tầng ba.

Nhìn những chip cược trôi đi như nước về phía nhà cái, sự hoảng loạn trong lòng Trần Nguyệt Giao đã lên đến đỉnh điểm. Cô bé theo bản năng nắm chặt tay Ngô Khai, giọng run rẩy: "Cậu nói sẽ thắng mà."

"Thắng thắng thua thua là chuyện bình thường. Cậu quên rồi sao? Lúc nãy ở tầng dưới bọn mình cũng thua một ván, sau đó chẳng phải gỡ lại được hết à?"

Câu nói này đã tạm thời làm cô bé bình tĩnh lại.

Ở tầng dưới chơi một ván Tài Xỉu, thua năm vạn sau đó chẳng phải đã lật ngược tình thế thắng được hai chiếc túi Birkin sao.

Cô bé gật đầu: "Đúng, đúng rồi."

Vài giây sau lại không che giấu được ánh mắt hoảng loạn: "Ván sau nhỡ thua nữa thì sao? Chip của chúng ta không đủ rồi."

"Sợ gì chứ." Ngô Khai nở một nụ cười kỳ lạ, vừa như an ủi lại vừa như thoải mái. Cậu ta nghiêng đầu về phía người chạy chip: "Tìm anh ta đổi."

Trần Nguyệt Giao còn muốn nói gì đó nhưng Ngô Khai vỗ vai cô bé: "Yên tâm đi, bọn mình lớn lên cùng nhau, chuyện lớn tớ vẫn biết chừng mực mà."

"... Phải rồi."

Nếu là tiền mặt chất đống trên bàn Trần Nguyệt Giao có lẽ còn phải đấu tranh một chút. Nhưng nhìn những chip cược nhỏ bé đó cô bé đột nhiên cảm thấy không có gì to tát.

Ngô Khai dùng vai huých cô bé: "Sắp mở bài rồi, từ nhỏ cậu ước gì cũng linh nghiệm. Nhanh, cậu ước đi."

Trần Nguyệt Giao nghe lời nhắm mắt lại, lẩm nhẩm: Lớn lớn lớn, ra lớn.

Trước quầy đổi chip, Ôn Ngưng đợi khoảng mười phút.

Xung quanh mọi thứ như thường, người ra vào ồn ào, nhân viên với nụ cười lịch sự nhắc nhở: "Tiểu thư? Xin hỏi cô cần đổi bao nhiêu ạ?"

Xem ra tin nhắn thứ hai cô gửi cho Tạ Chi Dữ trước khi đến: [Anh Tạ, tôi muốn lên tầng ba] đã chìm vào biển cả.

Tầng ba có giới hạn tối thiểu, không có đủ chip thì không thể bước lên bậc thang đó. Sự "tốt bụng" của Tạ Chi Dữ rõ ràng chỉ dừng lại ở việc cung cấp thông tin cho cô mà thôi.

Ôn Ngưng đoán không sai.

Từ khi bước vào đây cô đã hoàn thành việc chuyển đổi thân phận, trở thành một con cừu đang chờ bị xẻ thịt.

Phía sau bỗng có người đứng lại, tiếng bước chân chìm vào tấm thảm dày.

Ôn Ngưng quay đầu lại nhận lấy chiếc vali da từ tay A Trung.

Đây là chiếc vali cô cố ý về nhà lấy trước khi đến đây.

Cạch một tiếng chốt lò xo của vali bật mở.

Cô liếc nhìn nói một cách bình thản: "Đổi hết."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc