Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 25: Kỳ nghỉ dài

Trước Sau

break

Cô nghẹn lời đành ôm lấy chiếc vali đồng thời đưa một tay vỗ vai A Trung. Sau một lúc im lặng cô nói một cách kiên định: "Tôi thật sự rất ít ra ngoài."

Ôn Ngưng nói là làm, mấy ngày sau đó cô không hề ra ngoài. Ban ngày ở nhà uống trà làm đẹp với Ôn Tâm Nghi, chiều tối ra ban công tập yoga, tối ăn một ít yến sào dưỡng nhan, một ngày hạnh phúc cứ thế trôi qua.

Bắc Kinh không gọi điện đến cho cô nữa, Hawaii cũng sóng yên biển lặng, mọi thứ đều yên bình trôi qua.

Chỉ có Trần Nguyệt Giao luôn ra ngoài khiến Ôn Tâm Nghi than phiền: "Ngày nào cũng đi sớm về muộn, không biết con bé đi chơi ở đâu nữa."

Ôn Ngưng nhớ Trần Nguyệt Giao đã từng nhắc qua với cô.

"Bạn của Nguyệt Giao sắp đi Mỹ rồi, mấy ngày nay đang chơi cùng nhau."

"Mỹ, lại là Mỹ." Ôn Tâm Nghi thở dài: "Con còn nhớ Lý phu nhân ở bữa tiệc lần trước không? Con trai cả của Lý phu nhân bị người ta giăng bẫy dụ đến Las Vegas chơi cờ bạc đến đỏ cả mắt, nợ một đống. Suýt nữa làm cả nhà bà ta tức đến đổ bệnh, may mà gia đình họ lớn mạnh."

"Giăng bẫy tận Las Vegas?" Ôn Ngưng thắc mắc.

"Phải đó, nhà họ Lý ở Macao có tiếng tăm. Ai dám động đến cậu cả nhà họ ở Macao chứ." Ôn Tâm Nghi nói: "Tìm cách đưa người ta ra nước ngoài chẳng phải là roi dài không với tới sao?"

Thì ra là vậy.

Ôn Ngưng an ủi cô: "Bạn của Nguyệt Giao không như vậy đâu ạ! Lần trước con có gặp, là một cậu bé rất đàng hoàng."

"Cậu bé nhà họ Ngô đó à?"

"Cô cũng biết sao?"

"Vòng tròn ở Macao chỉ có thế thôi." Ôn Tâm Nghi nói rồi dừng lại: "Nhắc mới nhớ, hình như bữa tiệc nhà họ Hà lần trước nhà họ Ngô không đi, lâu lắm rồi không gặp."

Không đến sao?

Ôn Ngưng nhớ đêm đó Trần Nguyệt Giao đã đi ra ban công tìm Ngô Khai. Không tìm thấy? Vậy sao sau đó cô bé không nói gì?

Hoặc có thể đã nói rồi...

Đêm đó Ôn Ngưng chỉ tập trung vào màn kịch với Tạ Chi Dữ, có lẽ cô đã không để ý.

Ôn Ngưng nói một cách nghiêm túc: "Nguyệt Giao thực ra rất biết chừng mực, cô đừng luôn xem thường con bé."

Ôn Tâm Nghi cười xua tay: "Con không biết nó ngốc thế nào đâu, chỉ có con mới xem nó là người lớn thôi. À phải rồi, lát nữa nhờ con gọi điện cho nó, giục nó về sớm. Nếu cô gọi có khi nó lại giận dỗi ầm ĩ."

"Con biết rồi ạ."

Nhìn Ôn Tâm Nghi về phòng nghỉ ngơi, Ôn Ngưng lại nghịch điện thoại một lúc, thấy đã gần đến giờ mới gọi cho Trần Nguyệt Giao.

Sau một hồi chuông chờ đợi dài điện thoại tự động chuyển vào hộp thư thoại.

Mấy cuộc gọi đều như vậy.

Ôn Ngưng không khỏi nhíu mày.

Trần Nguyệt Giao bình thường thích đeo đồng hồ thông minh, dù ồn ào đến mấy không nghe thấy tiếng chuông, đồng hồ của cô bé cũng sẽ rung lên báo.

Đi đâu rồi?

Cô bắt đầu soạn tin nhắn: Cô đi nghỉ rồi, có uống rượu không? Có cần chị đến đón không?

Sau tin nhắn này Ôn Ngưng cứ vài phút lại kiểm tra một lần, nhưng tin nhắn cũng như cuộc gọi trước đó, bặt vô âm tín.

Theo lời Trần Nguyệt Giao tự nói, Ôn Tâm Nghi đã đặt giờ giới nghiêm cho cô bé, dù than phiền cô bé vẫn sẽ về nhà đúng giờ. Những ngày trước Ôn Ngưng ở đây nên rất rõ chuyện này.

Sao lại đúng vào đêm nay, nhìn đồng hồ đã gần nửa đêm, Trần Nguyệt Giao vẫn không có hồi âm.

Ôn Ngưng khoác áo khoác ngoài, vừa gọi điện vừa đi thang máy xuống dưới.

Cô đại khái biết vị trí buổi tụ tập hôm nay, vừa định gọi xe bỗng thấy cách đó không xa có một chiếc Mercedes nhấp nháy đèn pha với cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông có vết sẹo ở trán gật đầu chào cô.

"A Trung, sao anh lại ở đây?" Ôn Ngưng ngạc nhiên.

"Anh Dữ đã dặn dò." A Trung nói một cách dứt khoát: "Phải luôn đảm bảo an toàn thân thể cho Ôn tiểu thư."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc