Tạ Chi Dữ nhận lấy chiếc khăn từ tay ông, nói thật: "Ông chủ Ngô định lén đưa con trai đi. Tôi đã rời đi trước để xử lý chuyện này."
"Không xảy ra chuyện gì khác sao?"
"Không ạ."
Trong phút chốc trong phòng chỉ còn lại tiếng va chạm lanh lảnh của dao dĩa.
Đầu bếp phương Tây rất nhanh đến mang cá đi, dùng khăn dày bọc con dao lóc xương đó lại cùng cất vào giá dao.
"Cậu biết tôi luôn thích con dao đó. Tôi không tin vào thợ thủ công Đức gì cả. Chỉ là một con dao rất bình thường mua ở khu chợ bình thường nhất, nhưng nó lại bền đến bất ngờ và còn rất sắc. Những năm này cũng có người tặng tôi những con dao tốt, tiếc là..." Ông lão lắc đầu: "Không có con nào tốt hơn nó cả."
Tạ Chi Dữ hiểu được lời nói ngầm của ông ta.
Anh rút con dao ra đặt trên bàn, ánh mắt từ từ hạ xuống: "Ngay cả khi không để vào giá dao. Nó đã được ngài dùng bao nhiêu năm, rốt cuộc vẫn là của ngài."
Ông lão nhấp một ngụm trà chuyển chủ đề: "Có một chuyện."
Bíp bíp bíp.
Trong không gian yên tĩnh điện thoại của ai đó rung lên.
Ông lão liếc qua: "Có việc gấp à?"
Tạ Chi Dữ trước mặt ông lấy điện thoại từ túi quần ra, trên màn hình hiển thị một số lạ từ đại lục. Anh tắt máy: "Không có gì, ngài cứ nói."
"Hà Cửu làm hỏng một vụ, cậu giúp nó giải quyết."
"Vâng."
"Thằng nhóc đó."
Bíp bíp bíp.
Điện thoại lại rung lên.
Ông lão đặt chén trà xuống: "Đi nghe đi, có khi trong sòng bạc xảy ra chuyện gì. Bọn nhóc thối này càng ngày càng vô dụng."
Theo lẽ thường Tạ Chi Dữ sẽ tắt máy thêm một lần nữa. Nhưng một cách kỳ lạ, anh cầm điện thoại đi ra cửa.
"Ai vậy?"
Giọng nữ quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia. Sóng điện thoại khiến giọng cô có chút bị biến dạng nhưng nghe lại mềm mại hơn bình thường.
"Tạ Chi Dữ, hay quá rồi, anh đã gây cho tôi một rắc rối lớn rồi."
Tối qua tại tiệc sinh nhật, Ôn Ngưng đã đơn phương xin số liên lạc của anh trước khi đi. Mục đích là để phòng những tình huống như thế này, lúc này cô đang ngồi trong một quán trà ở trung tâm thương mại, xung quanh là vài cặp mắt hằm hè.
Cô nói với một giọng điệu bất cần: "Hội bạn thân của 'tình địch' đã tìm đến đây rồi, anh có cứu tôi hay không đây."
"Không giải quyết được sao?" Tạ Chi Dữ hỏi.
"Anh hùng cũng khó địch lại số đông mà. Vả lại tôi hoàn toàn không biết đánh đấm." Dừng hai giây, cô bổ sung: "Trừ đánh phụ nữ."
Đến lúc này mà vẫn còn đùa được chứng tỏ cô vẫn còn có thể xoay xở.
Tạ Chi Dữ giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Trụ được bao lâu?"
Ôn Ngưng hỏi ngược lại: "Anh cần bao lâu?"
"Cứ trụ đi." Anh hời hợt nói: "Lát nữa tôi gọi lại cho cô."
Điện thoại bị cúp, Ôn Ngưng muốn chửi thề.
Biết trước phiền phức như vậy tối qua cô đã không nên giúp Tạ Chi Dữ cái việc đó. Giờ thì hay rồi, vô duyên vô cớ gây thù với cả một đám người vì anh.
Ôn Ngưng đã nghĩ đến phương án dự phòng, rằng chỉ cần chuyện này có hậu quả cô sẽ nhẫn tâm đẩy cho Tạ Chi Dữ, để kẻ gây ra mọi chuyện tự giải quyết. Nhưng không ngờ anh lại đẩy trách nhiệm một cách thản nhiên như vậy.
"Cứ trụ đi" là cái gì?
Anh mặc kệ luôn sao?
Ôn Ngưng khoanh tay, ánh mắt quét qua vài cậu chủ nhà giàu trước mặt: "Mọi người có ý kiến gì không? Muốn ngồi xuống chung bàn à?"
"Cô từ Bắc Kinh đến à?"
Ôn Ngưng nở một nụ cười giả tạo: "Đi ngang qua thôi."
Một trong những cậu chủ nhìn cô từ trên xuống dưới nói: "Hôm qua ở bữa tiệc tôi có thấy cô, camera không thể sai được. Chính là cô đã cướp vị hôn phu của Hà Khê."
Ôn Ngưng nhã nhặn đề nghị: "Có khả năng nào là mọi người đã hiểu lầm rồi không?"
"Có video làm bằng chứng, cô đã vào vườn hoa cùng với anh Tạ."
Có video.
Tốt quá!
Ôn Ngưng khẽ gợi ý cho đối phương: "Đã có video chắc không khó để thấy là tôi bị ép buộc đúng không?"
"Đùa cái gì vậy." Chàng trai đó nói: "Chiêu này tôi rõ quá rồi, cô đang chơi trò mèo vờn chuột."
"..."
... Có thể đừng tự cảm thấy mình thông minh đến thế không?
Ôn Ngưng hơi bất lực xoa xoa thái dương: "Có một chuyện tôi muốn hỏi trước đã."
"Cô nói đi."
"Nếu mọi người đều nghĩ tôi và Tạ Chi Dữ có quan hệ, tại sao không đi chất vấn Tạ Chi Dữ?"
Cả nhóm người nhìn nhau đồng loạt im lặng.
"Tôi đoán là vì mọi người sợ anh ta, cảm thấy anh ta không dễ chọc. Vậy thì..." Cô dừng lại, giọng điệu đột ngột trở nên lạnh lùng: "Tại sao lại nghĩ rằng một người đã cướp được anh ta từ tay người khác thì lại dễ chọc?"