Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 19: Cẩn thận

Trước Sau

break

Ban ngày trang viên trên núi rực rỡ như được tắm trong ánh sáng thánh thiện.

Ba trạm gác kéo dài lên đến đỉnh núi, phía sau trang viên là một vách đá dựng đứng.

Một chiếc Maybach màu đen từ từ lái lên núi theo chỉ dẫn của bộ đàm. Dù đã đến đây nhiều lần nhưng người lái xe vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, sống lưng cứng đơ.

"Lát nữa đợi tôi trong xe."

"Vâng, anh Dữ." Tài xế gật đầu.

Đồng thời, vệ sĩ A Trung quay đầu lại: "Anh Dữ, em cũng không cần vào sao?"

"Không cần."

Nhưng cậu Hà rõ ràng đã nói Tạ Chi Dữ có thể dẫn người vào. A Trung lại nhìn về phía Tạ Chi Dữ, thấy anh vẫn kiên quyết chỉ đành gật đầu: "Anh Dữ, vậy em đợi anh ở cửa."

Trang viên trên đỉnh núi này người bình thường không có tư cách bước vào. Mỗi lần lên núi A Trung chỉ có thể đi cùng đến đây. Cho đến lần trước cậu Hà thấy anh ta đứng đợi ở hành lang, liền hỏi Tạ Chi Dữ: "Sao cậu không dẫn người của cậu vào cùng?"

"Vẫn là không cần thiết."

Lúc đó Tạ Chi Dữ đã trả lời như vậy.

Thế là cậu Hà vỗ vai anh, cảm thán: "Đôi khi cậu cứ xem mình là người ngoài."

Lần này cũng không khác gì mọi khi, A Trung vẫn đứng đợi ở hành lang.

Anh ta biết khoảng nửa tiếng nữa Tạ Chi Dữ sẽ ra.

Lần tới đến đây lại phải là nửa tháng sau.

Trang viên này là nơi tĩnh dưỡng của ông Hà, nếu không ở bên Tạ Chi Dữ, A Trung sống ở Macao bao nhiêu năm cũng không biết trên núi lại có một nơi quý giá như vậy.

A Trung nhìn theo bóng Tạ Chi Dữ bước vào cửa.

Tạ Chi Dữ không đi thẳng vào trong mà như một vị khách bình thường đứng ở hành lang, dang hai tay ra để nhân viên an ninh khám xét.

Tạ Chi Dữ thường dặn dò làm việc phải kín đáo và cẩn thận.

Nhưng mỗi lần thấy anh như vậy, A Trung lại nghĩ có phải là quá cẩn thận rồi không? Cậu Hà rõ ràng rất tin tưởng anh mà.

Anh ta còn chưa suy nghĩ xong nhân viên an ninh đã kiểm tra xong và cho phép đi qua. Bóng dáng Tạ Chi Dữ nhanh chóng biến mất ở góc rẽ.

A Trung thu lại tầm mắt quay lại đứng ở hành lang.

Ba giờ chiều ánh nắng xiên rọi khắp nơi.

Tạ Chi Dữ cởi áo khoác da đưa cho người hầu rồi chỉnh lại cổ áo sơ mi trước khung tranh đồng.

Sau khi chỉnh tề xong anh mới bước vào phòng ăn.

Toàn bộ phòng ăn hướng ra biển, cửa kính từ sàn đến trần nhà đưa khung cảnh vách đá vào tầm mắt. Trong tầm nhìn, một ông lão thấp bé mặc áo Polo đang đứng trước quầy bar đá cẩm thạch, thong thả xử lý một con cá biển.

Con cá này rất tươi, thân cá đã được lọc xương nhưng đuôi vẫn còn đập "tạch tạch".

Tạ Chi Dữ xắn tay áo đi tới.

Anh nhận lấy con dao lóc miếng thịt cá dính xương một cách gọn gàng rồi duỗi thẳng thân cá, dùng hai đường dao xẻ bụng. Đầu cá bên trái, đuôi cá bên phải, tạo thành tư thế thần long vẫy đuôi. Những miếng thịt cá đã lóc được xếp chồng lên nhau, thịt cá trắng hồng bao quanh xương cá lại tạo thành một màn bách điểu triều phượng.

*Bách điểu triều phượng: Trăm loài chim chầu về Phượng Hoàng, ẩn dụ cho người đứng đầu tài đức, được mọi người quy phục.

Ông lão vặn vòi nước ra hiệu cho anh rửa tay.

Lúc này ông mới nói câu đầu tiên.

"Con cá này trong tay cậu mới coi là chết đúng chỗ."

Tạ Chi Dữ đợi ông rửa xong rồi mới tùy ý tráng qua hai cái: "Tôi chỉ giỏi xử lý những việc vặt vãnh này thôi."

"Cậu lúc nào cũng khiêm tốn như vậy thì làm sao người dưới phục được." Ông lão cầm khăn lau tay, vừa lau vừa hỏi: "Gần đây mọi việc đều tốt chứ?"

"Không có rắc rối gì."

"Cả bản thân cậu nữa?"

Tạ Chi Dữ sững sờ sau đó nói: "Cũng tốt."

Ông lão cười cười, sai người pha hai ly trà mang vào: "Hôm qua tiệc sinh nhật cậu đã đi chưa?"

"Đi rồi ạ."

"Tôi nghe nói con bé giận lắm." Ông lão nói rồi từ từ ngước mắt lên: "Cậu đã bỏ chạy trước sao?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc