Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 18: Dị ứng

Trước Sau

break

Ôn Ngưng muốn lườm anh: "Có phải tôi còn phải cảm ơn anh không?"

"Với thái độ này của Ôn tiểu thư, ban đầu tôi còn định nói lần này nhờ có Ôn tiểu thư mà tính giảm giá một nửa."

Lời còn chưa dứt Ôn Ngưng đã điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười ngọt ngào với anh: "Cảm ơn anh nhé."

Lợi lộc không kiếm thì đúng là đồ ngốc, cô đâu có ngốc.

"Lần sau cần giúp đỡ nhớ tìm tôi nữa nhé."

Tạ Chi Dữ nhìn cô sâu sắc vài giây: "Được thôi."

*

Mãi đến gần cuối buổi tiệc Ôn Ngưng mới xuất hiện.

Trần Nguyệt Giao và Ôn Tâm Nghi đang đợi cô, từ xa thấy bóng cô cả hai cùng tiến lại: "Đi đâu vậy?"

"Dị ứng gì đó nên vào nhà vệ sinh ạ."

Ôn Tâm Nghi nghe xong vội vàng đánh giá cô từ trên xuống dưới, phát hiện bên má cô quả thật có vết đỏ nhạt, găng tay cũng tháo ra rồi, cánh tay cũng ửng đỏ.

Ôn Tâm Nghi đau lòng: "Trong nhà có thuốc dị ứng, có lẽ là mấy ngày nay không hợp thời tiết, chuyện này thỉnh thoảng xảy ra. Không được thì gọi bác sĩ gia đình đến xem một chuyến."

"Không cần đâu cô!" Ôn Ngưng nói: "Không đau không ngứa gì cả."

"Có chuyện gì thì con phải nói đấy." Ôn Tâm Nghi không yên tâm.

Ôn Ngưng gật đầu: "Biết đâu lát về đến nhà là hết."

Thật sự là hết rồi.

Tất cả là do cô tự cào để trông cho chân thật.

Nửa sau buổi tiệc cô vắng mặt đương nhiên không biết trong phòng tiệc đã xảy ra chuyện gì.

Trên đường về Trần Nguyệt Giao ngồi ở ghế sau kể lại sinh động cho cô: "Sau đó bọn em ăn bánh kem, không biết ai chọc giận Hà tiểu thư, mặt cô ta xụ xuống cả buổi, ai nói gì cũng không thèm để ý. Có người phục vụ chạy đến nói gì đó, cô ta vội vã đuổi theo còn đụng đổ luôn cả quầy champagne. Xoảng một tiếng! Sau đó phòng tiệc một phen gà bay chó chạy."

Ôn Ngưng vắng mặt nửa sau buổi tiệc chủ yếu là để trốn vị Hà tiểu thư này.

Một người xuất thân từ gia đình như vậy phần lớn không phải là kẻ ngốc, dù lúc đó bị hù sợ nhưng sau đó chắc chắn sẽ thông qua những dấu vết nhỏ nhặt mà đoán được người dưới lá chuối kia chính là Tạ Chi Dữ.

Ôn Ngưng biết vạt váy của mình đã bị lộ ra.

Chỉ cần tìm từng người trong phòng tiệc rất dễ tìm thấy cô.

Cô không muốn rước rắc rối nên đơn giản là trốn đi.

Như Tạ Chi Dữ đã nói, cô không thuộc về vòng quan hệ ở đây, về Bắc Kinh là có thể kê cao gối mà ngủ, không cần lo lắng bị "tình địch giả" tìm đến tận nhà.

Chậc, nghĩ vậy nhưng chẳng phải giống phong cách của đàn ông tồi sao?

Đến dự tiệc sinh nhật, tặng quà, người ta tìm thì lại cố ý lẩn tránh. Chơi trò vờn vờn bắt bắt sao?

Lại liên tưởng đến biểu hiện tối nay của anh.

Lúc đó hai người nhiều nhất cũng chỉ là Ôn Ngưng dùng tay sờ mặt anh, dùng chân cọ vào eo anh. Diễn xuất không cần đạo cụ mà anh còn nhập vai đến vậy. Giả vờ không kiềm chế được cảm xúc một cách điêu luyện, đúng là cao thủ?

Nghĩ đến đây Ôn Ngưng không khỏi cảm thấy phiền muộn.

Lúc đó chắc chắn đầu óc đã bị nhan sắc của anh lừa gạt, đến mức không còn giữ được tam quan, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Xong rồi, giờ cô đã trở thành đồng phạm giúp kẻ xấu lừa gạt thiếu nữ ngây thơ rồi.

Ôn Ngưng càng nghĩ càng tái mặt, dùng sức cọ xát cánh tay.

"Chị ơi, chị có nghe không đấy?" Trần Nguyệt Giao không ngừng vẫy tay: "Em còn gặp cả cái cậu Hà ở cửa hàng hôm đó nữa."

"Ừ ừ."

"Thế nên khi họ nói về anh Tạ em đã ngay lập tức liên tưởng đến..."

Vì Ôn Tâm Nghi đang ngồi phía trước, Trần Nguyệt Giao nuốt cái tên đó trở lại. Cô bé là một đứa trẻ chưa lớn trong mắt bố mẹ, tiềm thức mách bảo rằng một nhân vật nguy hiểm như Tạ Chi Dữ mà thốt ra từ miệng, sẽ bị bố mẹ tra tấn. Thế là cô bé nháy mắt với Ôn Ngưng: Chị hiểu ý em mà.

"Lạ thật." Ôn Tâm Nghi nghe hai người nói chuyện bỗng quay đầu lại: "Ôn Ngưng, con có đánh rơi thứ gì tối nay không?"

"Dạ?"

"Trong nhóm có người hỏi có phải con mặc váy nhung đen không. Có phải trên váy bị rơi thứ gì không?"

"..."

Trái tim đang treo lơ lửng của Ôn Ngưng chết lặng hoàn toàn.

Sợ gì thì đến nấy, đúng là không nên đi quá gần với những nhân vật phiền phức.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc