Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 2: Kẻ trên vạn người 

Trước Sau

break

Ôn Tâm Nghi nhìn sắc mặt đa dạng của Ôn Ngưng, đại khái cũng đoán được phần nào.

Bà vỗ vỗ tay Ôn Ngưng: "Nếu con định đi Hawaii cô sẽ đặt vé cho con. Còn nếu không muốn đi cô vẫn sẽ đặt vé cho con."

Ôn Ngưng chớp mắt một cái.

Ôn Tâm Nghi nói: "Ít ra cũng phải giả vờ cho bên Bắc Kinh yên tâm đã."

Ôn Ngưng vừa mở lời định nũng nịu, Ôn Tâm Nghi đã ngắt lời: "Dừng, cô cũng có việc muốn nhờ con giúp."

Ôn Ngưng lập tức ngoan ngoãn khoác tay Ôn Tâm Nghi: "Con chắc chắn sẽ vì cô mà xả thân."

Đây mới đúng là "áo bông nhỏ" tâm lý.

Với đôi mắt long lanh đầy vẻ tinh ranh như vậy, dù có đổ nước rửa máng ngựa vào chén trà của bố cô, người ta cũng không nỡ ngăn cản.

Không như đứa con gái ruột của mình.

Nghĩ đến con gái cưng, Ôn Tâm Nghi lại đau đầu.

"Khoảng thời gian này con ở Macao giúp cô khuyên bảo Nguyệt Giao một chút, thuyết phục nó từ bỏ ý định đi Mỹ càng sớm càng tốt."

Trần Nguyệt Giao là con gái độc nhất của Ôn Tâm Nghi, bình thường được cưng chiều như bảo bối.

Ôn Ngưng ngạc nhiên: "Nguyệt Giao muốn đi Mỹ ạ?"

"Nó chê Macao nhỏ, chơi chán rồi, ngày nào cũng kêu la đòi đi Mỹ để tự do đó."

Lời vừa dứt từ xa vọng lại tiếng cửa khóa.

"Mẹ ơi."

"Kêu la cái gì." Ôn Tâm Nghi đau đầu.

"Mẹ ơi, cái quần da của con mẹ đừng có vứt đi chứ, con dùng để biểu diễn mà!" Trần Nguyệt Giao đeo tai nghe trên cổ, thò ra nửa cái đầu với mái tóc cầu vồng xanh đỏ tím vàng...

Ôn Ngưng không nhịn được sặc mù tạt đến chảy cả nước mắt. Dù vậy cô vẫn không quên chớp thời cơ giơ ngón cái lên: "Đẹp đấy, sành điệu."

Trần Nguyệt Giao lập tức lao đến: "Chị ơi, chị đến lúc nào vậy? Em đã bảo là đẹp mà! Mẹ em không có chút thẩm mỹ nào, cứ nói em đội cả bảng màu lên đầu, chị ơi mắt thẩm mỹ của chị đỉnh của chóp luôn!"

Vừa nói cô bé vừa giơ ngón cái lên ấn vào ngón tay của Ôn Ngưng.

Ôn Tâm Nghi nhức cả đầu: "Đừng có mà chiều nó."

Trần Nguyệt Giao vừa đến liền chen chúc ngồi sát cạnh Ôn Ngưng.

"Chị ơi, lần này chị ở lại bao lâu?"

"Tùy xem khi nào gia đình bắt chị về."

Trần Nguyệt Giao đưa ra một biểu cảm "đã hiểu": "Mẹ em cũng thế, cứ quản em mãi, còn đặt cả giờ giới nghiêm nữa. Chị có nhớ món chè lần trước đến mà không ăn được không? Tối nay còn sớm chắc chắn không vấn đề gì đâu, thế nào? Giờ đi luôn nhé? Em dẫn chị đi ăn!"

*

Đèn đóm bắt đầu lên.

Đường lớn rực rỡ chạy xuyên trung tâm thành phố.

Quán chè họ định đến nằm ở khu phố cổ, chiếc xe thể thao lao nhanh về phía ngược lại với sự phồn hoa tột đỉnh của thành phố.

Chạy qua hai ba ngã tư, Trần Nguyệt Giao thấy lạ: "Sao hôm nay xe nhiều thế nhỉ."

Ôn Ngưng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ cùng chờ với họ là một hàng xe màu đen được sắp xếp chỉnh tề. Đèn đường chiếu lên từng chiếc xe phản chiếu lên lớp sơn xe bóng loáng, hắt ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại.

Chiếc xe dẫn đầu không trang trí hoa tươi hay vải gấm, không phải xe cưới mà giống như những chiếc xe của các nhân vật tầm cỡ trong phim.

Ở Bắc Kinh những người có thể di chuyển với đội hình như vậy thường sẽ phong tỏa đường trước, rất ít khi có cơ hội được ngắm nhìn cận cảnh. Ôn Ngưng chống cằm tựa vào cửa sổ xe, lười biếng nhìn ra ngoài.

Gió lùa vào từ khe hở hé mở, nhẹ nhàng thổi tung mái tóc dài của cô.

Trần Nguyệt Giao định nói chuyện với cô, vừa quay đầu lại thì thứ cô bé nhìn thấy là một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ.

Người đẹp tựa vào cửa sổ, mái tóc dài mượt như lụa và ngọn đèn ngọc lan vừa vặn phủ một lớp viền vàng lên bức tranh.

"Chị ơi." Trần Nguyệt Giao há miệng: "Em đột nhiên cảm thấy chiếc xe này của em hơi không xứng với chị."

"Biết rồi." Ôn Ngưng nghiêm túc gật đầu: "Lúc về chị sẽ dỗ cô, bảo cô mua xe mới cho em."

"..."

Trần Nguyệt Giao gãi gãi mũi.

Ý cô bé không phải vậy nhưng mà lại trúng ý rồi.

Đội xe bên cạnh không biết từ lúc nào đã đi qua gần hết, cô bé vội vàng đạp ga đuổi theo. Đường phố khu phố cổ chật hẹp nhanh chóng biến thành đường một chiều. Trong mắt đội xe kia, chiếc xe thể thao màu đỏ này bỗng trở thành kẻ "đâm ngang" vào đội hình, ra vào bảy lần như một kẻ gây rối.

Tài xế hừ mạnh một tiếng.

Giọng nói thờ ơ của người đàn ông truyền đến từ ghế sau: "Tiểu Chung, kiên nhẫn một chút."

"Anh Dữ, không phải em không kiên nhẫn mà là người đó lái xe ngang ngược quá. Nếu không phải anh ở trên xe thì em đã tông cho nó một cú bay ra khỏi đường rồi."

Người đàn ông phía sau từ từ nâng cằm, trong gương chiếu hậu lộ ra làn da hơi nhợt nhạt và đôi mắt sâu thẳm.

Khi anh nhìn chằm chằm vào ai đó rất khó để người khác rời mắt đi, có lẽ vì ngũ quan quá hài hòa luôn khiến người ta muốn nhìn thêm vài giây. Nhưng lúc này tuyệt đối không phải vì điều đó mà là ánh mắt quá đỗi sâu sắc của anh khiến người ta phải rợn người.

Tiểu Chung liếm môi, nghe thấy người đó dùng giọng điệu thong thả tiếp tục dặn dò hắn ta: "Làm việc bên ngoài phải giữ sự kín đáo. Bình thường anh nói sao?"

Hắn ta nhanh chóng ngồi thẳng: "Em biết rồi, anh Dữ."

Người đàn ông ở ghế sau không nói gì nữa nhưng ánh mắt lại lướt ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe thể thao màu đỏ lại một lần nữa chạy song song với xe của họ.

Cửa sổ xe hé mở một nửa, gió ấm thổi nhẹ vào mặt.

Người vẫn luôn nhắm mắt ngồi ở phía bên kia đột nhiên mở mắt: "Ê, sao ngay cả ở trong địa bàn của mình mà cậu cũng cẩn thận thế?"

"Cẩn thận thì sẽ không hối hận."

"Thảo nào ông già nhà tôi lại thích cậu như vậy, còn nói cậu giống ông ấy hồi trẻ nhất. Chuyện vừa nãy tôi nói với cậu đừng quên nhé, mấy ngày nữa nhà tôi bày tiệc, sinh nhật em gái tôi, cậu..." Thấy đối phương không phản ứng, người đó đặt tay lên.

Từ góc độ của hắn ta chỉ có thể thấy được gương mặt nghiêng tuyệt đẹp của người đàn ông phía trước và một nốt ruồi nhỏ trên vành tai.

Sau đó hỏi: "A Dữ, cậu nhìn gì mà say sưa thế?"

3 giây, 2 giây, 1 giây.

Đèn xanh.

Tiếng động cơ cùng làn sóng nhiệt đẩy chiếc xe thể thao màu đỏ vọt đi.

"Không có gì." Tạ Chi Dữ một tay chống cằm, không nhanh không chậm thu lại ánh mắt: "Chỉ là đang nhìn gió thôi."

Gió thì có gì mà đẹp, Hà Cửu không biết.

Hà Cửu chỉ biết Tạ Chi Dữ này thường xuyên nói những lời khó hiểu, vì vậy trong mắt những người dưới quyền anh trở nên cực kỳ khó đoán. Đó là cách nói hoa mỹ, nói thẳng ra thì gọi là sáng nắng chiều mưa.

Nhưng anh có một điểm đặc biệt tốt đó là sự cẩn thận.

Những việc giao vào tay anh chưa bao giờ xảy ra vấn đề.

Ông già nhà mình lại cưng chiều Tạ Chi Dữ đến mức đôi khi Hà Cửu thậm chí còn nghi ngờ anh mới là con ruột.

Nghĩ đến chuyện mấy hôm trước việc mình làm hỏng mà bị mắng, Hà Cửu cảm thấy bực bội.

Hắn nhắm mắt lại: "Cậu đi quán chè thì tôi xin phép không đi cùng, chỗ đó chật chội đến mức duỗi chân còn khó."

Tạ Chi Dữ lại rất khách khí: "Vậy tôi gói về cho anh một phần nhé?"

"Cảm ơn, không cần."

*

Đường phố chật hẹp hai bên lại đậu đầy xe, xe thể thao đành phải dừng lại ở cách quán chè một con phố.

Vào giờ này dưới biển hiệu cũ kỹ vẫn còn một hàng dài người xếp hàng, gần như kéo dài đến tận góc phố.

Ôn Ngưng nhìn Trần Nguyệt Giao với biểu cảm "cái này có hợp lý không".

"Chuyện nhỏ thôi, để em."

Trần Nguyệt Giao vừa nói vừa cố gắng tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy một cậu trai mặc trang phục như đua mô tô.

Cô bé vỗ mạnh một cái, cậu trai ngẩng đầu khỏi điện thoại: "Sao giờ mới đến?"

"Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng!" Trần Nguyệt Giao cạn lời: "Tôi bảo cậu đến sớm xếp hàng mà cậu chỉ đứng được số 21 thôi à?"

"Số 21 thì sao? Số 21 cũng là tôi phải lăn lê bò trườn mới giành được đó." Cậu ta vừa nói vừa liếc nhìn sang Ôn Ngưng: "... Trời đất ơi, chị gái này là ngôi sao Hồng Kông à."

"Văn minh một chút." Trần Nguyệt Giao véo tai cậu ta.

"Cậu... đây là chị của cậu hả?" Cậu trai lắp bắp hỏi Trần Nguyệt Giao: "Chị cậu có đóng phim Hồng Kông nào không? Tôi thấy quen lắm!"

“Đồ điên.”

Trần Nguyệt Giao lườm cậu ta một cái: "Bây giờ tính sao đây!"

Phía trước ít nhất còn 20 người, cậu trai bỗng nhiên muốn thể hiện, rút ra một xấp tiền từ túi.

"Anh bạn đẹp trai ơi, ngại quá chúng tôi đang vội."

Vừa nói cậu ta vừa đưa tiền về phía trước, chen thẳng lên bàn chờ đầu tiên.

Ôn Ngưng nhìn đồng hồ, mới qua 30 giây.

Quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ thần.

Vậy thì không bằng cô gửi thêm ít tiền "thù lao" cho Tống Tử Nghiệp? Bảo cậu ấy cố gắng kiên trì thêm chút nữa?

Không biết giờ này Tống Tử Nghiệp đã đến Hawaii chưa, liệu có chịu nổi đợt "tấn công" dữ dội từ mọi người trong nhà không.

Cái tên này, từ nhỏ đã vô dụng...

Vị thiếu gia họ Tống đang ngủ khì khò trên máy bay bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, sống lưng lạnh toát: "Tiếp viên! Cho tôi cái chăn!"

"Thưa ngài, đây là chăn của ngài ạ."

"Thêm một phần chè xoài trân châu bưởi nữa."

*

"Và cả chè xoài trân châu bưởi nữa!"

Cửa hàng nhỏ xíu, cậu trai hét một tiếng đã thu hút ánh mắt của cả quán quay lại.

Trần Nguyệt Giao "độp" cho cậu ta một cái vào đầu.

"Bị điên à mà la to thế!"

"Tôi không phải sợ chị cậu đói sao? Chị cậu đâu rồi? Nghe điện thoại lâu thế?"

Cuộc điện thoại này Ôn Ngưng vốn định qua loa vài câu rồi cúp máy thật nhanh.

Tình bạn lớn lên từ nhỏ có hai loại, một là thanh mai trúc mã, Tống Tử Nghiệp tạm coi là vậy. Loại còn lại thì gọi là kẻ thù không đội trời chung.

Ôn Ngưng và người đang lải nhải không ngừng ở đầu dây bên kia thuộc loại thứ hai.

Rời Bắc Kinh chưa đến nửa ngày mà tin tức đã lan truyền khắp vòng bạn bè rồi. Khiến kẻ thù ngay lập tức chạy đến "chân thành" thăm hỏi.

Trong con hẻm nhỏ vắng người, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vọng đi rất xa trong điện thoại: "Quan tâm cô thôi mà, nghe nói cô thật sự sắp cưới Tống Tử Nghiệp rồi. Bao nhiêu năm vất vả ghê ha! Tôi gọi điện chỉ muốn nói với cô là mấy hôm trước tôi có tổ chức một bữa tiệc, không ngờ lại mời được anh Thanh Bách đến. Duyên phận ấy mà, đôi khi mười mấy năm không bằng mười mấy ngày! Cô vất vả trải đường mà tôi chỉ cần một cuộc điện thoại đơn giản thôi."

Có lẽ vì gió lạnh nên Ôn Ngưng xoa xoa cánh tay: "Ồ."

"Cái buổi tiệc đó vốn cũng muốn mời cô nhưng mà cô biết đấy, nếu cô đến thì anh Thanh Bách có khi lại kiếm cớ không có mặt. Có phải anh ấy đang tránh cô không? Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, anh ấy rõ ràng là người rất chú trọng lễ nghi xã giao mà. Lát nữa tôi sẽ giúp cô nói tốt nhiều hơn trước mặt anh ấy."

"Vậy tôi có cần phải cảm ơn cô không, Đường Âm." Ôn Ngưng đảo mắt lên trời.

"Không cần, không cần! Cô biết không, hôm đó anh ấy còn mang quà đến cho tôi. Tôi không phải thích hộp trầm hương sao, anh ấy đặc biệt tìm người đặt làm một khối ngọc bích hình núi non xa xăm, nói rất hợp với tôi..."

Ánh sáng từ hẻm chiếu lên nửa khuôn mặt Ôn Ngưng, không thể nhìn rõ biểu cảm của cô. Cô đưa điện thoại ra xa hơn một chút, ba chữ "Đường trưởng lão" trên màn hình trông thật chói mắt.

Gió có hơi lạnh còn định nói đến bao giờ nữa đây?

Trong lúc đối phương đang mô tả chi tiết khối hộp trầm hương đó, Ôn Ngưng cuối cùng cũng không nhịn được: "Tôi là bố cô hả? Mà thích cái gì cũng phải bẩm báo."

Đối phương rõ ràng bị nghẹn một chút.

Không biết có phải ảo giác không, sau câu nói đó Ôn Ngưng nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.

Cô quay đầu lại nhưng con hẻm nhỏ mờ tối vẫn không có ai.

Thế là cô quay lại nói vào điện thoại: "Không có gì thì tôi cúp máy đây."

"Ôn Nhị Thủy, sao cô thô tục thế! Làm ơn hiểu rõ cho tôi cái. Cô dựa dẫm vào họ Tống chứ không phải họ Thôi. Cô lấy đâu ra cái quyền mà dám kiêu ngạo như vậy?"

Ở Bắc Kinh có những vòng tròn xã giao cố định, những người làm kinh doanh như họ thường tụ tập ở một nơi ăn chơi ca hát, nhưng một số người khác hiếm khi lộ mặt mới là người trên vạn người thực sự.

Nhà họ Thôi là một trong số đó.

Đặc biệt là cháu đích tôn nhà họ Thôi, hai mươi chín tuổi chưa kết hôn, bình thường không ít người mơ ước. Tiếc là không ai môn đăng hộ đối, thường chỉ có thể nói cho sướng miệng.

Nhưng tâm trạng Ôn Ngưng lúc này không được tốt lắm.

"Sao cô biết tôi không quen?"

"Quen ai?" Đường Âm nhất thời chưa phản ứng kịp: "... Cô nói cái tên nhà họ Thôi đó á? Ha, nực cười thật, cô cứ bịa đi!"

"Tôi vốn không muốn phô trương thế này đâu." Ôn Ngưng thở dài: "Anh ấy có một nốt ruồi nhỏ trên vành tai trái. Dưới xương sườn cũng có một cái, màu nâu nhạt. Vậy cô đoán xem tôi có quen anh ấy không?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc