Biết tin gia đình bắt mình đi xem mắt để liên hôn, Ôn Ngưng chuồn thẳng trong đêm.
Đối tượng liên hôn chẳng phải ai khác mà lại chính là thanh mai trúc mã đã chơi từ bé đến lớn - Tống Tử Nghiệp.
Tống Tử Nghiệp này có ưu và nhược điểm rất rõ ràng.
Ưu điểm: não thiếu một sợi dây thần kinh.
Nhược điểm: não thiếu một sợi dây thần kinh.
Khổ nỗi trong mắt người lớn họ lại là một cặp trai tài gái sắc, tình cảm trong sáng từ thuở nhỏ nên cứ khăng khăng muốn gán ghép.
Máy bay vừa hạ cánh xuống Macao, Ôn Ngưng kéo kính râm lên rồi liếc nhìn điện thoại, màn hình hiện lên một chuỗi cuộc gọi nhỡ, quả nhiên bị "khủng bố" rồi.
Ôn Ngưng xưa nay vốn khôn khéo, nhanh chóng ứng biến.
Cô gọi lại rồi lập tức "nhận tội": "Mẹ ơi con sai rồi!"
Đầu dây bên kia đang định tuôn một tràng nghe vậy lập tức im bặt.
Một lúc sau, Hà Chi bất lực nói: "Sai thì về đi."
"Về là con phải cưới Tống Tử Nghiệp sao?" Ôn Ngưng dùng giọng điệu đáng thương nói: "Con nghe thấy hết rồi."
Gần hai năm nay sức khỏe ông nội ngày càng kém, cả nhà con cháu “hiếu thảo” đều đang dòm ngó khoản tài sản khổng lồ đó.
Ôn Ngưng đi ngang qua phòng khách nghe thấy bố cô, người vốn bận rộn trăm công nghìn việc lại có thời gian quan tâm chuyện riêng của cô. Ông nói đã nói chuyện xong với nhà họ Tống, sắp xếp cho hai đứa trẻ sớm về chung một nhà.
Hai nhà liên hôn rồi sớm sinh con, ông cụ có mất thì thêm một người là thêm một phần tài sản. Ông còn nói cô dù sao cũng phải lấy chồng, chi bằng lấy người mà mình biết rõ gốc gác.
Còn về nhà họ Tống.
Nhà họ Tống có hai người con trai, con trai trưởng Tống Thanh Bách quanh năm không ở trong nước, nên chắc chắn không phải anh ta. Con trai thứ Tống Tử Nghiệp chính là cái tên thanh mai trúc mã "thiếu một sợi dây thần kinh" của Ôn Ngưng.
Hai người từ nhỏ đã chứng kiến tất cả những chuyện xấu hổ của đối phương.
Đối với Ôn Ngưng, đó chẳng khác nào người chị em thân thiết bao năm bỗng nhiên mọc thêm "của quý đàn ông".
Cái này có đúng không?
"Mẹ ơi, con đã nói rồi, con với Tống Tử Nghiệp không có tình cảm kiểu đó. Con còn nhớ rõ cảnh cậu ấy mặc quần thủng đũng kia mà." Ôn Ngưng than thở.
"Tình cảm có thể bồi đắp mà con."
"Ừ ừ ừ, đúng đúng đúng." Ôn Ngưng gật đầu: "Thế nên con mới nghĩ là chúng con cùng nhau đi nghỉ mát. Nhất định sẽ bồi đắp thật tốt ạ."
"Con rõ ràng là đi Macao." Hà Chi nói: "Sao mẹ lại nghe nói Tống Tử Nghiệp đã bay tới Hawaii ngay trong đêm rồi?"
"..."
Đồ khốn, biết ngay là cậu ta sẽ phá hoại mà.
Ôn Ngưng hít sâu một hơi: "Con chỉ là bay đến Macao mua cái túi trước, sau đó sẽ bay đến Hawaii ạ."
"Thật sao?" Đầu dây bên kia Hà Chi không vạch trần cô, chỉ nói: "Mẹ đã liên lạc với cô của con rồi, giờ này chắc cô đã đến sân bay rồi đó. Con ở Macao nhớ nghe lời cô, đừng có chạy loạn."
Người “cô” này chắc hẳn là tai mắt ở Macao rồi.
Nhưng Ôn Ngưng biết điểm dừng, miễn là không bắt cô quay đầu bay về ngay lập tức là được. Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Con chắc chắn sẽ không chạy loạn đâu ạ. Con thề!"
Nếu lời thề mà có tác dụng thì trên đời này đã có biết bao nhiêu đàn ông tệ bạc bị sét đánh chết rồi.
Cô vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên trời.
Trời quang mây tạnh, ông trời không có chút ý định đánh sét nào.
Cuộc điện thoại này vừa kết thúc một cuộc khác lại tới ngay.
Ôn Ngưng nhìn màn hình lặng lẽ mím môi, lần này là bố cô. Không ngoài dự đoán cô sẽ bị mắng té tát một trận.
Không biết từ khi nào mối quan hệ cha con của họ trở nên như nước với lửa.
Ôn Ngưng nhớ hồi nhỏ Ôn Chính Sam cũng từng bế cô xoay tròn, bế cô lên đầu ngồi.
Cô mệt mỏi tựa vào vali hành lý, nhấn nghe cuộc gọi đến: "Bố."
"Con lập tức về ngay cho bố!" Ôn Chính Sam cố nén giận, giọng nói khiến màng nhĩ cô đau nhói.
Vừa nãy đối với Hà Chi còn có thể vòng vo uyển chuyển, nhưng vừa đối mặt với Ôn Chính Sam, Ôn Ngưng đột nhiên bắt đầu buông xuôi: "Không về, con không cưới."
"Hồ đồ! Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhà họ Tống là lựa chọn tốt nhất của chúng ta, biết rõ gốc gác của nhau lại còn môn đăng hộ đối, có điểm nào khiến con không hài lòng? Bố chỉ nói một câu, nếu còn nhận bố là bố của con thì chuyến bay tối nay bố sẽ bảo thư ký đặt vé cho con!"
* Môn đăng hộ đối: chỉ hai gia đình có địa vị, hoàn cảnh tương xứng, thích hợp để kết hôn.
Sao mỗi lần tức giận thì lời thoại lại là có nhận ông là bố hay không vậy? Chuyện này cũng đâu phải cô không muốn nhận thì là không nhận đâu chứ.
"Con về thì sao ạ?" Ôn Ngưng nói: "Tống Tử Nghiệp cũng đâu có ở Bắc Kinh, nếu chỉ mình con về chờ đợi mỏi mòn, người ta chẳng phải sẽ nói bố vội vàng gả con gái đi sao? Gia đình chúng ta không cần thể diện à?"
Trời rộng đất lớn thể diện là lớn nhất.
Điểm yếu của Ôn Chính Sam bị chọc trúng, giọng điệu dịu đi: "Thằng nhóc họ Tống này cũng thật là hồ đồ."
"Thế này đi ạ." Ôn Ngưng thuận nước đẩy thuyền: "Tống Tử Nghiệp mà về thì con sẽ về ngay."
Nói xong câu này cô lập tức nhắn tin cho Tống Tử Nghiệp.
"... Bên tôi ổn thỏa rồi, cậu bên đó cố gắng chống đỡ nhé. Lúc về Bắc Kinh cậu mà bị đánh thì tôi nhất định sẽ cầu xin giúp cậu."
Tống Tử Nghiệp chắc chắn vẫn còn trên máy bay.
Ôn Chính Sam có lẽ sẽ đi "xã giao" giả lả với nhà họ Tống nên dứt khoát cúp điện thoại.
Ôn Ngưng hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ gương mặt mình. Khuôn mặt cô là sự kết hợp những ưu điểm của bố mẹ khi còn trẻ, một nữ minh tinh giải nghệ và một doanh nhân thành đạt phong độ, vậy nên vẻ ngoài của cô chắc chắn không tồi chút nào.
Nhưng chính khuôn mặt này lại chẳng thể giúp cô lấy lòng được ai trong nhà.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Ôn Ngưng bước ra khỏi sân bay.
Sân bay này nhỏ đến đáng thương, chỉ vài bước chân là đã ra đến cửa.
Người “cô” mà mẹ nói sẽ đến đón quả nhiên đã ở đó.
Ôn Ngưng nghe thấy tiếng cô gọi mình từ xa, âm thanh hòa cùng tiếng giày cao gót "lộp cộp" nhanh chóng tiến lại gần.
"Cô gọi điện cho con mãi không được, may mà mắt cô tinh." Khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt lập tức phóng đại trước mắt, bà "chậc" một tiếng rồi lại kéo người ra xa để nhìn: "Bố mẹ con nuôi con kiểu gì vậy? Mới không gặp một thời gian mà lại xinh đẹp đến mức làm cô chói mắt."
Ôn Ngưng tháo kính râm nở một nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng.
"Xinh đẹp mấy cũng đâu bằng cô. Trước khi cô đến Macao có thiếu gia nào ở Bắc Kinh mà không si mê cô chứ?"
"Con cứ ba hoa đi." Ôn Tâm Nghi vừa nói vừa vui đến mức mắt mày bay lên tận trời: "Đi thôi, đi thôi, đói không? Về nhà ăn cơm với cô."
*
Từ sân bay về đến nhà tổng cộng chỉ mất năm phút.
Căn biệt thự cao cấp nằm lưng chừng núi này có vị trí đắc địa, từ trên cao có thể nhìn bao quát trung tâm thành phố. Khung cảnh đêm đầy đèn hoa rực rỡ lúc này vừa mới hé mở một góc.
Ôn Tâm Nghi bảo người giúp việc pha cà phê, bữa tối cũng được mang lên sân thượng.
Gió biển hơi ẩm, khí ẩm trong lành của mùa xuân nhẹ nhàng mơn man.
Gió ở Macao mùa này hoàn toàn khác biệt với cơn gió quỷ quái ở Bắc Kinh có thể khiến người ta quay cuồng.
Ôn Ngưng cuối cùng cũng cảm thấy chút nhẹ nhõm như thoát khỏi nơi ngục tù.
"Mẹ con nói con không muốn kết hôn nên chạy đến đây lánh nạn đúng không?"
Không biết cô của cô sẽ đứng về phía nào.
Ôn Ngưng giữ vững lập trường: "Con chỉ đến mua cái túi, mua xong rồi còn phải bay đến Hawaii."
"Thôi, khỏi bay đến Hawaii nữa." Ôn Tâm Nghi từ tốn nói.
"Thế thì không được, Tống Tử Nghiệp ở đó mà."
"Còn giả vờ với cô nữa?" Ôn Tâm Nghi hạ thấp giọng: "Cô không làm tai mắt cho người ở Bắc Kinh đâu, con nói thật với cô đi, con và Tống Tử Nghiệp thật sự có tình ý gì không?"
Thật lòng mà nói, cô của cô rất nghĩa khí.
Hồi nhỏ Ôn Ngưng được truyền cảm hứng từ quảng cáo công ích trên TV, thấy người ta bưng nước rửa chân cho bố mẹ, cô liền múc nước trong máng ngựa ra để hiếu kính bố ruột.
Cô của cô chứng kiến tất cả nhưng không hề mách lẻo.
Lúc này nghe bà nói chuyện cũng không giống đang muốn dò hỏi.
Ôn Ngưng hé môi: "Thật sự là... còn thiếu một chút."
"Thằng nhóc nhà họ Tống đó cô có nghe qua rồi, ngốc nghếch. Cô đoán nó không phải kiểu người con thích. Nhưng còn anh trai nó..." Ôn Tâm Nghi nói đến đây hơi dừng lại, quả nhiên phát hiện khóe mày Ôn Ngưng khẽ động.
Thế là bà nói tiếp: "Tống Thanh Bách thì tạm được."
Nhắc đến Tống Thanh Bách, Ôn Ngưng bỗng nhiên ngồi không yên, mí mắt cụp xuống nhìn chăm chăm vào bàn đầy thức ăn.
"Tống Thanh Bách không có tin tức gì sao?"
"Con không biết, anh ấy không thường ở Bắc Kinh." Ôn Ngưng nói.
Ôn Tâm Nghi suy đoán tiếp: "Chắc không phải là tự mình tìm được người ở bên ngoài rồi chứ, nên nhà họ Tống mới không vội vàng."
Ôn Ngưng giữ vẻ bình tĩnh: "Con không biết."
"Thế còn con?" Ôn Tâm Nghi đột nhiên quay lại hỏi: "Sao không tự mình tìm một người để yêu đương?"
Nghĩ đến đám công tử bột ở Bắc Kinh, Ôn Ngưng lại đau đầu.
Hóa ra trong số rất nhiều đàn ông, chỉ cần liệt kê ba điều kiện cơ bản là không hút thuốc, không rượu chè, sống lành mạnh thì chỉ còn lại hai "cây độc đinh" nhà họ Tống. Phải biết rằng đây chỉ là những điều kiện cơ bản nhất, thật sự không có chỗ để mà kén chọn.
Còn hai anh em nhà họ Tống, Tống Tử Nghiệp thì không được rồi.
Tống Thanh Bách thì...
Anh ấy quả thực...
Mặt Ôn Ngưng hơi nóng lên, nhớ lại lần cô vô tình xông vào phòng ngủ của Tống Thanh Bách. Dấu chân còn ẩm ướt trên sàn gỗ óc chó, chiếc khăn tắm màu xám vội vàng kéo qua và ánh mắt kinh ngạc thoáng qua trong chớp mắt. Người đàn ông đứng đó vừa kín đáo vừa kiêu ngạo, như một đoạn trúc xanh mọc giữa màn mưa xuân lất phất.
Ôn Ngưng vỗ mạnh vào mặt mình.
Nếu không phải sau đó anh ấy đã dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để dặn dò cô lần sau nhớ gõ cửa là được rồi thì...