Theo lý mà nói hai nhà Ôn và Tống đã đủ lớn mạnh nhưng vẫn còn kém một bậc so với những người thượng lưu đích thực.
Chưa kể bình thường họ không có cơ hội chơi cùng nhau, cũng chưa ai thực sự gặp được vị thiếu gia nhà họ Thôi đó.
Nốt ruồi trên vành tai đối phương là một bí ẩn, còn dưới xương sườn thì càng bí ẩn hơn.
Thấy Ôn Ngưng nói có vẻ chân thật như vậy, Đường Âm mím chặt môi, trong lòng bỗng chốc mất đi sự tự tin.
Khi cuộc điện thoại kết thúc, những âm thanh khác trong phòng bao cũng đồng thời im bặt. Nếu không nhìn nhầm thì vị tiểu thư này lại bị hụt hẫng rồi.
Mấy đứa con nhà giàu thường chơi cùng nhau lũ lượt xúm lại: "Sao thế? Không xem được trò vui à?"
"Đã bảo cậu đừng chọc Ôn Ngưng rồi, cô ta đâu phải kiểu người chịu thiệt. Kể xem nào, cô ta nói gì mà mặt cậu khó coi vậy?"
Đường Âm xoắn ngón tay một lúc: "Ai trong các cậu đã gặp vị thiếu gia nhà họ Thôi đó chưa?"
"Thôi đi, đừng làm khó chúng tớ nữa! Chúng tớ lấy tư cách gì mà được chơi với người ta chứ."
Đúng vậy, tầng lớp khác nhau.
Họ vẫn chưa đủ tư cách.
Đường Âm cúi đầu lẩm bẩm: "Vậy tức là không ai biết anh ấy thật sự có nốt ruồi trên tai đúng không... Chắc không phải dọa mình chứ..."
"Nốt ruồi ở tai? Cậu muốn biết chuyện này à?"
"Cậu có cách nào không?"
"Tháng sau nhà họ Thôi chẳng phải tổ chức dạ tiệc từ thiện sao? Những dịp cần chi tiền thì chúng ta vẫn có thể đến được, nếu may mắn có thể gặp được vị đó xuất hiện."
"Ừ, cũng đúng!" Đường Âm như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
*
Đầu dây bên này Ôn Ngưng đã cúp điện thoại, tâm trạng lại bay bổng trở lại.
Cô hiểu rõ nhà họ Đường cũng giống như nhà họ Đường hiểu rõ cô, không có một mối làm ăn nào của họ dính dáng đến nhà họ Thôi.
Nhưng cô may mắn hơn Đường Âm.
Vài năm trước cô tình cờ gặp người nhà họ Thôi. Trong hành lang bệnh viện lạnh lẽo đến rợn người, Ôn Ngưng thấy viện trưởng đích thân ra đón gọi là "bà Thôi" và "thiếu gia".
Cô quay đầu lại nhìn thấy dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, nốt ruồi trên vành tai của người đó.
Không phải nốt ruồi đó nổi bật đến mức nào mà là tóc mái của anh che mắt, lại còn đeo khẩu trang, tầm mắt thực sự không có chỗ nào để đặt, cuối cùng đành dừng lại trên phần da thịt lộ ra.
Nốt ruồi đó chính là ấn tượng duy nhất còn sót lại lúc bấy giờ.
Còn về nốt ruồi ở xương sườn là cô bịa ra.
Cũng sẽ không có ai chạy đến tự mình kiểm chứng.
Cô nhét điện thoại trở lại túi quần thoải mái vươn vai. Khóe mắt liếc thấy một đốm đỏ tươi lóe qua ở đầu hẻm.
Ôn Ngưng nheo mắt nhìn nhưng không bắt được gì.
Trong không khí còn vương vất mùi thuốc lá thoang thoảng.
Vừa rồi có người hút thuốc ở đây sao?
Suy nghĩ một lát cô liền thờ ơ thu lại ánh mắt. Macao và Bắc Kinh cách xa vạn dặm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ vậy bước chân cô càng thêm nhẹ nhõm.
Cửa hàng chè nhỏ xíu đó vẫn sáng đèn chiếu rọi một góc nhỏ ở đầu hẻm. Nhưng không biết từ lúc nào hai bên đường đã đậu đầy những chiếc xe hơi màu đen. Cô chậm rãi bước lại, đẩy cánh cửa kính cũ kỹ ra.
"Này anh bạn đẹp trai, (&%...T)"
"Cô gái xinh đẹp, %^$#&^(&()(_*)."
Bên trong quán không khác gì lúc cô rời đi, mặt tiền nhỏ hẹp nhưng người đông đúc. Ông chủ ngậm điếu thuốc cuộn từ báo cũ đi lại trong quán, môi mấp máy nói thứ tiếng Quảng Đông mà cô không hiểu. Thấy cô quay lại ông chủ dùng cằm chỉ vào những bức ảnh dán đầy tường, dùng tiếng Phổ thông bập bõm nói: "Đại minh tinh, chụp một tấm đi."
À, suýt quên mất.
Trước khi ra ngoài ông chủ đã nhầm cô với một ngôi sao nào đó, nhất quyết kéo cô chụp ảnh.
Trong lòng Ôn Ngưng tính toán lát nữa sẽ đóng giả Lý Gia Hân hay ai đó, vừa bất lực gật đầu.
Ánh mắt liếc qua đột nhiên dừng lại ở phía cửa.
Sự ồn ào trong quán không hề giảm bớt nhưng nơi gần cửa này lại đặc biệt vắng vẻ, như thể trở thành một hòn đảo cô độc được tạo ra một cách nhân tạo. Cô đang đứng ở rìa hòn đảo đó quan sát cận cảnh một màn kịch náo nhiệt cách đó vài bước.
Ôn Ngưng quay đầu lại.
Quy định của quán là bất cứ ai đến cũng phải ngồi ghép bàn đã bị phá vỡ, bên ngoài vẫn còn hàng dài người nhưng chiếc bàn dài nhỏ gần cửa lại chỉ có một mình một người ngồi.
Cách đó vài bước các vệ sĩ đứng quay lưng.
Cô xuyên qua kẽ vai họ nhìn thấy người đang an tĩnh thưởng thức một bát chè đậu xanh trên bàn.
Ôn Ngưng nheo mắt lại.
Người này cô đã từng gặp.
Khoảng vài tháng trước cô đã có một lần gặp gỡ tình cờ với anh trong phòng làm việc của Ôn Chính Sam. Nghiêm túc mà nói là cô đơn phương nhìn thấy anh.
Lúc đó Ôn Chính Sam đang nói chuyện với anh.
Anh tựa vào lưng ghế gỗ hoàng hoa lê, hai chân vắt chéo một cách lười biếng, ngón tay gõ từng nhịp lên tay vịn ghế theo tốc độ nói chuyện của Ôn Chính Sam.
Có lẽ vì ngồi quá lâu nên khi Ôn Chính Sam nói "nếu không đủ tôi có thể thêm", anh thu tay đang gõ nhịp lại đặt lên gáy để vươn vai thư giãn gân cốt.
Anh không quay đầu lại nhưng giọng nói lại trực tiếp vọng ra phía cửa: "Có người."
Mặc dù Ôn Ngưng đã dùng cách nhanh nhất có thể rút khỏi hành lang, giả vờ như vừa mới xuất hiện và bước lên cầu thang nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã bị phát hiện. Chỉ là người đó dường như không nói cho Ôn Chính Sam việc cô đã ở ngoài cửa từ trước, thế nên Ôn Chính Sam hiếm khi không tức giận với cô, chỉ cau mày nói: "Lần sau khi bố nói chuyện thì con gọi điện thoại nội bộ trước."
Cô thông qua khe cửa một lần nữa nhìn về phía bóng lưng đó.
Và lúc này hình bóng tương tự lại xuất hiện trước mắt cô.
Anh đang an tĩnh thưởng thức một bát chè đậu xanh.
Khi anh nhún vai có vài sợi tóc rủ xuống trước mắt. Áo sơ mi đen, quần tây đen, giày da đen, cả người anh đậm đặc như một cái bóng không thể tan dưới ánh mặt trời.
Ôn Ngưng lướt qua vệ sĩ, ngồi vào vị trí vốn thuộc về mình.
Nếu nhất định phải tìm một lý do để cô đến Macao thì người đàn ông trước mắt này chính là một trong số đó.
Dù sao bỏ trốn thì đi đâu mà chẳng được, đi Hawaii với Tống Tử Nghiệp còn có thể tránh được nhiều rắc rối hơn.
Nhưng cô lại cố tình đến Macao.
Và thật trùng hợp ngay trong ngày đầu tiên đặt chân xuống, khi vẫn còn đang bối rối chưa biết làm gì cô đã gặp được người mình muốn gặp nhất.
Ôn Ngưng lặng lẽ ngồi xuống, khẽ nghiêng đầu về phía cửa: "Anh ấy là ai?"
Trần Nguyệt Giao không nói gì, thay vào đó cậu trai bên cạnh cô bé khẽ lên tiếng: "Tạ Chi Dữ."
"Tạ Chi Dữ là ai nữa?"
Trần Nguyệt Giao tiếp tục lắc đầu.
Còn cậu trai kia thì hỏi ngược lại: "Chị ơi, chị chắc biết ngành công nghiệp nào phát triển nhất ở Macao chứ?"
"Biết." Ôn Ngưng chống cằm: "Những ngành đó là của anh ấy à?"
"Cũng không thể nói thế."
Cậu trai xoa mũi rồi giọng nói hạ thấp hơn nữa: "Anh ấy làm việc cho người khác nên có thể coi là người đứng đầu bề nổi."
"Ồ, người đứng đầu." Ôn Ngưng suy nghĩ một chút: "Anh ấy rất lợi hại ở Macao sao?"
"Vâng."
"Mối quan hệ cũng rất rộng?"
"Chắc chắn rồi."
Bàn tay Ôn Ngưng chống cằm nhẹ nhàng gõ gõ lên má.
"Dù sao theo em biết ở Macao không ai dám gây sự với anh ấy đâu. Chị tốt nhất đừng..."
Lời còn chưa nói hết, Ôn Ngưng đã đứng dậy.
"Ấy, chị ơi, chị đi đâu đấy?"
Ôn Ngưng cong khóe mắt, mỉm cười với cậu trai đang ngơ ngác: "Mối quan hệ rộng như vậy đương nhiên là phải đi làm quen một chút chứ."
Trên bàn bát chè đậu xanh đã gần hết.
Ngón tay Tạ Chi Dữ đặt trên cán thìa gõ nhẹ, rất nhanh sau đó vệ sĩ đã xách phần chè được gói riêng đến ra hiệu cho anh.
Anh duỗi thẳng chân, vừa định đứng dậy.
"Này, anh đẹp trai."
Tạ Chi Dữ cau mày, đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng bị bắt chuyện bằng một cách thô thiển như vậy. Hơn nữa đây là Macao, dù không nhận ra anh cũng nên nhận ra hàng xe với biển số ba đậu dài trên phố.
Dưới xương lông mày đôi mắt đen thẫm từ từ ngước lên. Cùng lúc đó thìa và bát sứ va vào nhau tạo ra một tiếng kêu rất trong trẻo.
Một làn gió bỗng nhiên lướt vào tầm mắt anh.
Có lẽ là để tránh vệ sĩ, người phụ nữ khẽ cúi người với một tư thế linh hoạt luồn qua cánh tay đang dang ra của vệ sĩ, tay đưa lên ngang mặt, bốn ngón tay khẽ cong: "Hi! Không nhận ra tôi sao?"
Anh nên nhận ra sao?
Nói tiếng phổ thông chuẩn xác, không phải người địa phương.
Tạ Chi Dữ nhìn chằm chằm vào cô vài giây rồi đứng dậy rời đi.
"Ấy không phải chứ, trí nhớ tệ vậy sao?"
Vệ sĩ ngăn cô lại, cảnh giác kéo giãn khoảng cách. Rõ ràng Tạ Chi Dữ không có ý muốn nói chuyện nên chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Đôi vai rộng mở khiến cả người anh trông đặc biệt cao lớn, khí thế mạnh mẽ hơn nhiều so với khi anh ngồi.
Ôn Ngưng bị chặn lại cách đó vài bước không kìm được nâng cao giọng.
"Tạ Chi Dữ!"
Tiếng gọi này vừa dứt cả quán bỗng nhiên im bặt, thực khách ai nấy đều quay đầu lại im như thóc.