Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 15: Trùng hợp

Trước Sau

break

Phòng tiệc tầng một tràn ngập quần áo lụa là và những bóng hình lấp lánh.

Ở giữa có một cô gái đội vương miện công chúa lệch một bên, hai mắt nhắm lại, hai tay chắp vào nhau. Ngón tay đan chặt đôi môi đỏ mấp máy.

"Tôi ước..."

Điều ước phải được giấu trong lòng nhưng các vị khách có mặt đều đồng loạt đoán khẩu hình môi của người con gái đó.

Chỉ duy nhất hai bóng người một đen một trắng tự mình xuyên qua đám đông đi về phía cầu thang.

"Lạ thật, Ngô Khai sao lại không đến?"

Ôn Ngưng trêu chọc: "Không phải em đã gọi điện cho cậu ta rồi sao?"

"Cậu ta không nghe máy." Nói đến đây Trần Nguyệt Giao hậm hực: "Em đoán cậu ta đang trốn ở trên lầu chơi điện tử."

"Trên lầu?"

"Đúng vậy, em vừa thấy có một bóng người trên ban công khá giống Ngô Khai."

Vừa nói cô bé vừa kéo Ôn Ngưng đi lên lầu.

Nghi thức thổi nến của bữa tiệc đã kết thúc, khách khứa tản ra thành từng nhóm ba năm người, cũng có người khác đi về phía cầu thang, nói là muốn lên ban công xem pháo hoa.

Nghĩ rằng lúc này đi lên sẽ không quá thất lễ, Ôn Ngưng gật đầu xách tà váy đi lên lầu.

Tầng hai là một tầng lửng, hành lang hình chữ U nối liền với vài cánh cửa gỗ, xa nhất là ban công.

Lúc này cửa kính ban công hé mở một nửa, quầy bar hình vòng cung bên cạnh được thắp những ngọn đèn ấm áp. Những chiếc ly thủy tinh sáng loáng, những viên đá trong suốt, chiếc bình lắc rượu bằng bạc, tất cả đều phản chiếu một tông màu lãng mạn mờ ảo.

Trần Nguyệt Giao không ngừng nhìn bóng người trên ban công.

Sự mờ ám đó đến người mù cũng nhìn ra được.

Ôn Ngưng không muốn làm bóng đèn, cô gọi một ly cocktail ở quầy bar: "Chị đợi em ở đây."

"Được, em đi rồi về ngay."

Trần Nguyệt Giao vừa đi cầu thang đã vang lên một loạt tiếng bước chân. Nghe có vẻ như nhiều người cùng lúc đi lên.

Ôn Ngưng đứng dậy di chuyển đến chỗ ngồi ở góc xa nhất.

Cô không thuộc về giới này ở Macao nên không quen biết bất kỳ ai.

May mắn thay những người đi lên đều có mục tiêu riêng, hoàn toàn không để ý dưới ánh đèn mờ ảo đang có một người ngồi đó, vừa đi về phía ban công vừa nói: "Chỉ tặng quà thì có ích gì, ngay cả nghi thức thổi nến cũng không đến."

"Nhưng cái túi đó đẹp lắm, anh Tạ chắc chắn đã bỏ ra không ít công sức. Phải biết là đặt hàng đặc biệt ít nhất cũng phải đặt trước hơn bốn tháng, có nghĩa là anh ấy đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu từ nửa năm trước rồi!"

Nghe những lời an ủi như vậy, giọng nói ban nãy khẽ hừ một tiếng: "Thế này còn tạm được."

"Pháo hoa hôm nay có khi cũng là anh Tạ chuẩn bị nhỉ? Những năm trước đâu có màn này."

"Vài cái pháo hoa thôi mà, đáng giá gì."

Dù nói vậy nhưng Ôn Ngưng nghe thấy chủ nhân của giọng nói này rõ ràng đã thoải mái hơn, ngay cả giọng điệu cũng bắt đầu hơi cao lên. Cô nghiêng đầu chống cằm, nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của chiếc vương miện công chúa lướt qua đám đông.

Túi xách, đặt hàng đặc biệt, anh Tạ.

Lại liên tưởng đến việc Tạ Chi Dữ vài ngày trước ở cửa hàng đang chọn quà sinh nhật cho ai đó.

Cô nhấp một ngụm rượu thầm nghĩ không thể nào trùng hợp đến vậy chứ?

Nhóm người đó rất nhanh biến mất trước mắt cô.

Nghĩ đến việc Tạ Chi Dữ rất có thể cũng đang ở ngoài ban công kia, Ôn Ngưng đứng dậy gửi tin nhắn cho Trần Nguyệt Giao rồi chầm chậm quay về theo con đường cũ.

Người đó rất phiền phức.

Nếu vô tình chạm mặt lại bị người khác thấy họ nói chuyện. Đến lúc đó mà lọt vào tai cô của cô thì...

Ôn Ngưng lắc đầu, công việc đã hoàn thành rồi, chuyện khác bớt được chuyện nào hay chuyện đó.

Phòng tiệc dưới lầu vẫn đang rộn ràng.

Sinh nhật của nàng công chúa nhỏ chỉ là một cái cớ cho buổi tiệc tối nay, sự vắng mặt của cô ta không làm mọi người mất hứng. Giống như mùi bánh ngọt trong không khí, dù đã dọn đi nhưng vẫn còn vương vấn.

Ôn Ngưng hỏi người phục vụ đường ra vườn.

Ban đầu nghĩ rằng lúc này phòng tiệc và ban công đều rất đông người, mà trời chưa ấm lại rất ít ai sẽ chọn ra vườn hóng gió. Nhưng mọi chuyện lại không như ý, chưa đi được mấy bước cô đã đụng phải một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau.

Cô vội phanh lại và quay đầu, phía cuối con đường dài lại xuất hiện một người cô càng không muốn gặp.

Anh không phải nên ở ban công sao?

Vẻ ngượng ngùng đọng lại trên mặt Ôn Ngưng hai giây.

Cô lên tiếng chào: "Trùng hợp quá, anh Tạ."

Đèn chiếu sáng nghiêng nghiêng trên má anh, phác họa lên đường nét sắc sảo của khuôn mặt. Hôm nay anh không xuề xòa như mọi khi, tóc vuốt ngược ra sau để lộ xương chân mày nổi bật. Chiếc áo sơ mi trắng như biến số kia không khiến anh thêm phần nho nhã mà lại khiến anh trông giống như một tên thư sinh biến thái.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc