Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 16: Hôn tôi

Trước Sau

break

Không thể phủ nhận, loại nhan sắc này ở Bắc Kinh cô chưa từng thấy.

Ôn Ngưng chào xong thì né người sang một bên ý bảo anh đi trước.

Ai ngờ ánh mắt Tạ Chi Dữ dừng lại trên mặt cô vài giây, khoảnh khắc lướt qua lại đột nhiên nắm chặt cổ tay cô.

Ôn Ngưng chỉ cảm thấy mình bị một lực kéo đi, cả người như một con bướm đang bay lượn, gió vừa thổi cô đã cùng anh rơi vào trong vườn hoa.

"Này?"

Cô giãy tay nhưng không thoát ra được.

"Anh kéo tôi làm gì?"

Tạ Chi Dữ không nói gì, bàn tay còn lại đưa lên môi ra hiệu "suỵt". Ôn Ngưng theo bản năng im lặng.

Cô quay đầu nghe thấy tiếng bước chân giòn giã vọng lại từ cuối con đường.

Là tiếng giày cao gót gõ trên nền gạch.

"Cạch cạch cạch."

Giữa tiếng bước chân đó họ nhanh chóng rời khỏi con đường sỏi, nghiêng người nấp vào sau những chiếc lá chuối khổng lồ.

Cơ thể cô bị ai đó vòng từ phía sau, bàn tay của người đàn ông che kín môi cô.

"Lạ nhỉ? Đi đâu rồi?" Người đuổi theo tự nhủ.

Ôn Ngưng chớp mắt từ tốn.

Gì thế này?

Trốn người thì dẫn cô vào đây làm gì? Chẳng phải là tăng thêm mục tiêu sao?

Cô nhìn qua khe hở ra ngoài thấy ánh sáng của vương miện công chúa lướt qua, dừng lại trên con đường sỏi cách đó vài chục bước chân.

Giọng của người phục vụ vang lên đúng lúc: "Tiểu thư."

Người đó hỏi: "Cô có thấy Tạ Chi Dữ không?"

"Tôi không thấy anh Tạ nhưng có một vị tiểu thư khác đã đi về phía vườn hoa."

Phiền phức.

Nếu chủ nhà biết người mà họ đang tìm lúc này lại đang trốn cùng cô dưới lá chuối trong vườn hoa, trong khung cảnh "bên hoa dưới trăng", một nam một nữ...

Chết tiệt, phiền phức quá đi!

Thấy sự chú ý của người bên ngoài tạm thời không ở đây, Ôn Ngưng dùng khuỷu tay thúc vào người phía sau. Lòng bàn tay anh quá rộng đến nỗi mỗi lần cô thở đều bị không gian vài phân trong lòng bàn tay anh che kín. Mùi thuốc lá nhạt nhòa ập đến khiến cô hít thở không thông.

Cô không biết mình đã thúc vào chỗ nào, chỉ cảm thấy bàn tay đang đặt trên môi cô bỗng siết lại, suýt chút nữa khiến cô ngạt thở.

Vừa định há miệng cắn anh, anh lại đột nhiên buông tay.

Một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai cô: "Đừng lên tiếng."

Ôn Ngưng nói bằng hơi: "Tôi vốn không định lên tiếng, là anh tự dưng làm vậy."

Cánh tay cô được bọc trong găng tay nhung đen, chỉ để lộ một đoạn da. Phần má vừa bị che và đoạn da đó đều ửng hồng.

Đủ để tưởng tượng sự tức giận của cô lúc này.

Tạ Chi Dữ lại phá lệ nói lời xin lỗi: "Ngại quá."

Vừa nói anh vừa xoay người cô lại, bàn tay đặt lên phần da trần ở gáy cô.

Ôn Ngưng trừng mắt nhìn anh: "Lại gì nữa?"

Tạ Chi Dữ vừa vặn nhận được ánh mắt của cô.

Khu vườn chỉ rộng chừng này, nấp ở đây bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian. Trước khi thấy Ôn Ngưng, anh chỉ chơi trò "mèo vờn chuột" với Hà tiểu thư như thường lệ, nhưng ngay khoảnh khắc thấy Ôn Ngưng, Tạ Chi Dữ đã thay đổi suy nghĩ.

"Ít đến Macao sao?"

"Liên quan gì đến anh..."

"Giúp tôi một việc." Anh nói.

Ôn Ngưng nhắm mắt lại rồi mở ra.

Không nghe nhầm chứ? Mất bao nhiêu công sức bám riết Tạ Chi Dữ mới đạt được một vụ làm ăn, giờ anh lại quay ngược lại nói một cách tử tế, nhờ cô giúp đỡ?

Tai có vấn đề rồi sao?

Ôn Ngưng hơi nghiêng đầu: "Hả?"

"Cô và những người ở đây gần như không có mối liên hệ nào, bình thường lại ở tận Bắc Kinh, họ không làm phiền được cô. Vậy nên giúp tôi một việc."

Nếu là vài ngày trước nghe Tạ Chi Dữ nói câu này, cô nhất định sẽ không chút do dự mà xả thân vì nghĩa. Nhưng bây giờ...

"Tại sao tôi phải làm?" Ôn Ngưng nói.

Thực ra cô cảm thấy câu phản kháng này rất thừa thãi và cũng rất yếu ớt.

Vụ làm ăn giữa cô và Tạ Chi Dữ vẫn chưa hoàn thành, chỉ cần anh muốn lúc nào cũng có thể đổi ý.

Còn về tại sao cô phải làm?

Vì anh nắm giữ thông tin mà cô muốn.

Rõ ràng Tạ Chi Dữ và cô đã nghĩ cùng một hướng.

Anh không có nhiều kiên nhẫn trong những chuyện này, cũng lười dùng chiêu trò dụ dỗ. Bàn tay đặt trên gáy cô khẽ siết lại, đôi mắt anh phản chiếu hình ảnh của cô.

"Hôn tôi." Anh cúi người nói.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc