Từ nhỏ đến lớn đã tham gia nhiều bữa tiệc, lúc này kinh nghiệm đó phát huy tác dụng. Chỉ cần liếc mắt một cái Ôn Ngưng cơ bản có thể phán đoán gia thế và tính cách đại khái của đối phương.
Vị Lý phu nhân trước mặt này hoặc là từ nhỏ đã được nuông chiều thật sự coi mình là người trên vạn người, hoặc là nhờ một lần đắc thế mà "bay lên cành cao" nên trong mắt chỉ toàn là sự so sánh.
Ôn Ngưng nghiêng về vế sau.
Vì vế trước ít nhất cũng có gia giáo.
Cô vừa xuất hiện cùng Trần Nguyệt Giao, mấy vị phu nhân lập tức quay đầu lại: "Wow, Trần phu nhân, nhà cô còn giấu một đóa hoa kiều diễm thế này à?"
"Là con gái của anh trai tôi ở Bắc Kinh." Ôn Tâm Nghi vừa cười vừa vẫy tay: "Ôn Ngưng, qua đây chào hỏi đi con."
Trang phục hôm nay của Ôn Ngưng đều do Ôn Tâm Nghi sắm, một chiếc váy kiểu Hepburn Pháp, găng tay đen đính kèm đôi bông tai ngọc trai. Cô đứng đó với mái tóc búi cao để lộ đường cổ thon dài, cao quý như một chú thiên nga.
Còn Trần Nguyệt Giao bên cạnh thì mặc một chiếc váy sa-tanh trắng lấp lánh, khi không nói chuyện thì dịu dàng như hoa súng.
Một đen một trắng chỉ cần đứng cạnh nhau cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn.
Sợ Trần Nguyệt Giao nói sai, Ôn Ngưng nói thay cô bé. Sau khi chào hỏi một vòng cô nói với Ôn Tâm Nghi: "Cô, Nguyệt Giao nói bộ trang sức này của cô còn thiếu một món quan trọng mà cô quên đeo."
Ôn Tâm Nghi ngơ ngác: "Nguyệt Giao?"
"Phải ạ, món quan trọng nhất."
Vừa nói Ôn Ngưng lấy ra một sợi dây chuyền kim cương nhỏ từ trong túi xách.
Lý phu nhân bên cạnh liếc mắt, không hiểu tại sao một sợi dây chuyền bình thường như vậy lại có thể được coi là quan trọng.
Bà ta vừa định châm chọc đã thấy cô gái hơi kiễng chân dùng sợi dây chuyền như một món trang sức tóc, quấn vào búi tóc đã được búi gọn gàng của Ôn Tâm Nghi. Sợi dây kim cương uốn lượn như rồng bay ẩn hiện trong mái tóc, kết hợp hài hòa với những món trang sức khác trên người. Ôn Tâm Nghi lập tức có thêm vài phần tươi mới mà những phu nhân khác không có.
May mắn là bà vốn độc đáo, không thích dùng trang sức hàng hiệu đắt tiền, hầu hết là tự mình săn lùng khắp thế giới. Ôn Ngưng cũng nhân cơ hội này mà nói dối một cách tỉnh bơ: "Thế này thì không uổng công hiếu thảo của Nguyệt Giao rồi! Mấy viên kim cương nhỏ đó làm tay con bé xước hết cả rồi."
Một trong những vị phu nhân nghe ra ý tứ liền kinh ngạc nói với Trần Nguyệt Giao: "Đây là tự tay con thiết kế và mài giũa sao?"
Trần Nguyệt Giao chớp chớp mắt, trong đầu chỉ còn lời Ôn Ngưng dặn dò: "Nhìn sắc mặt chị mà làm."
Vậy nên sắc mặt hiện tại là...
Cô bé gật đầu mạnh: "Vâng ạ!"
Xung quanh vang lên những tiếng "wow": "Wow, hiếu thảo quá đi mất."
Những phu nhân giàu có ở tuổi này ngoài trang sức quần áo và túi xách, thứ có thể đem ra so sánh nhất chính là con cái của họ. Từ nãy đến giờ Lý phu nhân chưa bao giờ nhắc đến con cái, điều này chỉ có thể nói lên một điều.
Con cái bà ta không thể mang ra khoe được.
Khóe mắt liếc qua Lý phu nhân quả nhiên vẻ mặt bà ta đang lúng túng.
Trong những trường hợp này chỉ cần phản đòn vừa phải là được. Chỉ cần khiến đối phương biết mình không dễ bắt nạt là đã thắng, dù sao thì mọi người đều coi trọng thể diện. Ôn Ngưng thuận thế khoác tay Ôn Tâm Nghi: "Cô ơi, tụi con đi chơi bên kia nhé."
Nói xong cô lại vẫy tay về phía Lý phu nhân: "Các phu nhân xinh đẹp, mọi người cũng chơi vui vẻ nhé."
"Giơ tay không đánh người đang cười"*, một câu nói đã khiến các phu nhân xung quanh đều vui vẻ. Vẻ mặt Lý phu nhân cũng dịu lại, khóe miệng hơi nhếch: "Bọn nhỏ qua bên đó đi, ồn ào quá."
*Giơ tay không đánh người đang cười là một câu thành ngữ Việt Nam, ý nghĩa là khi ai đó giữ thái độ thân thiện, mềm mỏng, thì khó lòng nỡ đối xử thô bạo hoặc làm điều ác với họ.
*
Tầng hai của biệt thự phong cách châu Âu.
Người đàn ông đã nhìn thấy tất cả mọi thứ từ trên cao, uống cạn ly rượu trong tay rồi quay lại vào trong nhà. Hôm nay anh mặc một bộ vest cổ nhọn, áo sơ mi trắng, cổ áo không cài nút để lộ đường nét sạch sẽ và thon dài.
Hà Cửu thấy trang phục này hài lòng vỗ tay: "Tôi cứ nghĩ anh sẽ mặc đồ đen đến tiệc sinh nhật đấy! Bộ này đẹp, rất vừa vặn, mua ở đâu vậy?"
Tạ Chi Dữ chậm rãi sửa lại ống tay áo: "Hiệu may A Phượng."
"... Có thể nói một câu nghiêm túc được không?"
"Đừng quá mê tín hàng hiệu nước ngoài." Tạ Chi Dữ cười một tiếng: "Nghề truyền thống rất tốt mà."
Hà Cửu lười để ý đến anh.
Dưới lầu khách khứa dần tụ tập, chiếc bánh sinh nhật hình tháp cao bằng người đã được mang ra để đón nhân vật chính của buổi tối.
Hắn quay đầu hỏi: "Tặng quà chưa?"
"Tặng rồi." Tạ Chi Dữ hơi dừng lại: "Sao anh lại còn sốt sắng hơn cả ông Hà vậy?"
"Vì tôi chính là người ông già phái đến mà."
Hai người im lặng.
Tạ Chi Dữ nâng ly về phía hắn: "Anh biết rõ tôi xuất thân từ đâu. Thân phận của tôi không xứng với Hà tiểu thư."
"Nhưng ông già cứ một mực muốn biến cậu thành người nhà, tôi cũng chịu thôi!"
"Vậy nên..." Tạ Chi Dữ nheo mắt: "Giờ tôi vẫn chưa phải sao?"
"Cậu chơi chữ với tôi đấy à?"
Thấy Hà Cửu tức giận Tạ Chi Dữ lại lấy một ly champagne khác cụng vào ly của hắn, sau đó uống cạn.
Dưới lầu không biết đang ồn ào chuyện gì, tiếng hò reo vang lên không ngớt. Anh trong tiếng ồn ào ném chiếc ly cao vào quầy bar, nghiêng đầu sang một bên đưa tay cầm điếu thuốc.
Khói mỏng lượn lờ bay lên, anh từ từ nhả ra làn khói xanh, ném một điếu cho Hà Cửu.
Hà Cửu đón lấy châm lửa.
"Không xuống dưới à?"
"Anh bảo tôi tặng quà, tôi đã tặng. Ông Hà bảo tôi đến dự tiệc, tôi cũng đã đến."
Hà Cửu bực bội: "Tạ Chi Dữ, cứ động đến chuyện này là cậu lại giả vờ như cái bàn tính? Gảy một cái thì động một cái? Ngay cả khi cậu không động những người dưới quyền vẫn coi cậu là con rể đấy thôi?"
Tạ Chi Dữ hút thuốc, vẻ mặt hơi lạnh đi: "Tôi chỉ coi bản thân là anh em của anh."
"Thằng nhóc này. Một mặt nói mình không xứng, một mặt lại kiêu ngạo như vậy. Đó là em gái tôi, người bình thường tôi còn chẳng đồng ý đâu!" Hà Cửu vỗ mạnh vào ngực đối phương: "A Dữ, tôi cũng coi cậu là anh em."
"Vậy thì đúng rồi. Cô ấy là em gái anh. Vậy anh thử nghĩ xem tôi là người như thế nào, ở bên tôi thì có lợi ích gì?"
"..."
Câu nói này thốt ra, Hà Cửu thật sự không thể phản bác.
Rất nhiều chuyện mờ ám đều do Tạ Chi Dữ xử lý. Anh hành sự quỷ dị thủ đoạn tàn nhẫn, không sợ bị trả thù, đúng là một con sói đơn độc. Một tiểu thư như Hà Khê tuyệt đối không thể chế ngự được anh. Ông già cứ nhất quyết tác hợp, rõ ràng là đang coi Hà Khê như một món quà để thu phục lòng người, không phải là con người càng không phải là cô con gái út được ông cưng chiều như ông vẫn nói.
"Ý cậu là..."
"Cảm ơn đã quan tâm." Tạ Chi Dữ nhếch ngón tay kẹp điếu thuốc, cười: "Tôi không có ý định lập gia đình."