Song Hướng Mê Luyến

Chương 18 - Chương 18

Trước Sau

break
Chương 18. Vị hôn phu ở bên ngoài, anh lại ấn cô lên cửa, bước dạo đầu còn chưa làm đã trực tiếp đem đại ©ôи th!t thô cứng thọc vào.

Tô Ánh Hàm ở trong lòng mắng Tần Nhiên một trăm lần.

Lúc này hắn đến để làm gì, muốn phá hỏng chuyện tốt của cô sao?

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, hình như Tần Nhiên đúng thật là đã hẹn với Tần Tu hôm nay sẽ đến đây đón cô.

Thôi.

Dù sao ŧıểυ huyệt của cô cũng bị ȶᏂασ sưng lên rồi, hiện tại còn hơi đau đau, hôm nay đành thôi vậy, cô không cần làm nữa.

Vì thế Tô Ánh Hàm giãy giụa muốn lui về phía sau, bắt đầu diễn kịch.

“Anh Tần Nhiên tới, Tần Tu, anh buông tôi ra…”

Tần Tu bóp eo Tô Ánh Hàm, đôi mắt thâm thúy sáng lên.

Bên ngoài Tần Nhiên còn đang gõ cửa.

“Anh, anh đang ở bên trong sao? Em vừa mới đi đến phòng cho khách, Hàm Hàm không có ở đó, anh biết cô ấy đi đâu không?”

Tô Ánh Hàm tiếp tục giãy giụa, giả vờ khẩn trương: “Buông tôi ra, anh buông ra…”

“Buông ra?” Tần Tu bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm còn khàn khàn, thật sự gợi cảm đến câu hồn người.

“Cho dù hiện tại tôi buông em ra, em muốn như vậy đi gặp Tần Nhiên sao?”

Tô Ánh Hàm bị thanh âm kia câu dẫn đến mềm cả chân, biên độ giãy cũng nhỏ xuống: “Tôi… A!”

Tần Tu kéo quần lo̶t̶”̶ cô xuống, sau đó đem cô bế lên.

“Không cần, không cần…”

Tần Tu cười lạnh: “Nếu em muốn em trai tôi nghe thấy thì cứ tiếp tục kêu.”

Tô Ánh Hàm thật ra không sợ bị Tần Nhiên nghe được, âm thanh Tần Nhiên kêu trên giường cô cũng nghe qua rồi, nhưng vai diễn của cô hiện tại là thiếu nữ ngây thơ thích Tần Nhiên, vị hôn phu đang ở ngoài cửa, cô sao lại có thể không biết xấu hổ kêu to ra tiếng?

“Ngô…”

Cho nên Tô Ánh Hàm nhập diễn thực mau, cô trực tiếp cắn cắn ngón tay, bày ra bộ dáng ủy khuất đáng thương bị cưỡng bách.

Tần Tu từ sau lưng ôm lấy cô bằng tư thế xi ŧıểυ em bé cực xấu hổ, sau khi mang cô tới cửa rồi, Tần Tu liền tách chân cô ra, bức bách cô dùng huyệt khẩu đối diện với cửa.

Ngoài cửa Tần Nhiên đang đứng.

“Không cần…”

Cái này làm Tô Ánh Hàm thật sự cảm thấy thẹn.

“Còn muốn gặp em trai tôi sao?”

“Không…” Khóe mắt Tô Ánh Hàm phiếm hồng, thấp giọng khụt khịt, “Không cần…”

Tần Tu đem ©ôи th!t cương cứng đưa đến miệng huyệt cô từ phía sau, một bên dùng quy đầu vuốt ve, bên còn lại bình tĩnh mà nói chuyện: “Không phải muốn gặp Tần Nhiên sao, tôi hiện tại liền đem cửa mở ra, để hắn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của em, thế nào?”



“Không…” Tô Ánh Hàm khóc lóc giãy giụa, “Cầu xin anh, cầu xin anh đừng như vậy…”

Bởi vị hôn phu đang ở ngoài cửa, Tô Ánh Hàm không dám phát ra âm thanh quá lớn, cô chỉ có thể nức nở xoắn thân thể giống như một con thú nhỏ bị thương, mà nương theo từng động tác vặn vẹo của cô, miệng huyệt hôm qua bị Tần Tu làm sưng lên lại một lần nữa chảy ra mật dịch, đem cự vật đang gắng gượng của anh làm cho trơn bóng.

Tần Tu nặng nề hô hấp.

Hoa môi của cô gái nhỏ thật mềm, ©ôи th!t của anh chọc lên, vừa giống như chọc vào cây kẹo bông gòn mềm mại xinh đẹp nhất, lại có cảm giác như thể đụng vào đậu hủ non mềm mới làm, nước dịch ấm áp từ bên trong chảy ra, tưới một chút lên mã mắt, tất cả sự tốt đẹp đêm qua đều hiện lên trong óc anh.

Vì thế Tần Tu không chút nghĩ ngợi liền đem ©ôи th!t thọc vào cái miệng nhỏ nào đó.

“Ân ~”

Tô Ánh Hàm lại đau.

Tần Tu quả nhiên là tên biến thái, bước dạo đầu cũng chưa thèm làm, cứ như vậy trực tiếp thọc tiến vào, tuy rằng ŧıểυ huyệt của cô đã ăn qua ©ôи th!t, không phải là huyệt xử nữ giống như hôm qua nữa, nhưng rốt cuộc chưa đủ kinh nghiệm, vẫn còn thực khẩn thực non nớt…

“Ô…”

Bên ngoài Tần Nhiên còn đang gõ cửa, ấy thế nhưng ©ôи th!t lớn của Tần Tu lại cường thế mà thọc mở hoa huyệt nhu mị khẩn trương của cô, như cũ đâm vào chỗ sâu nhất.

“Anh?”

Bên ngoài Tần Nhiên lại gõ gõ cửa, nhưng bởi vì bên trong không có người đáp lại, hắn liền oán giận bỏ đi.

Tô Ánh Hàm lúc này đây mới dám khóc thành tiếng.

“Không cần ~ a ~ tôi từ bỏ, Tần Tu… Cầu xin anh, cầu xin anh rút ra đi… A ~”

Tần Tu để cô xuống đất, ©ôи th!t không có rút ra, cự vật cương cứng vẫn đang đĩnh vào hoa huyệt Tô Ánh Hàm, bị vách động gắt gao mà liếʍ mυ"ŧ.

“Buông ra… Ngô…”

Tô Ánh Hàm bị Tần Tu đẩy đến trên cửa, ©ôи th!t chôn trong ŧıểυ huyệt cũng theo sát biên độ của cô mà hướng về phía trước, hung hăng đâm đến đỉnh đầu, lại một lần chọc vào điểm mẫn cảm.

Tô Ánh Hàm chợt cất tiếng thét chói tai, ngẩng cằm đón nhận từng động tác của anh, mà Tần Tu một chút cũng không ngừng lại, cũng không có lấy một điểm thương tiếc nào, cứ như vậy nâng một chân cô lên treo ở cánh tay, từ phía sau nặng nề ȶᏂασ lộng.

“Bang! Bang! Bang!”

“Ngô ~ không cần… Ngô…”

“Sao lại cắn chặt như vậy?”

“Ngô… A…”

“Thủy dịch cũng không nhiều như hôm qua.”

Đây đều là bởi vì anh chưa thèm nới rộng ra cho tôi đó a tên vương bát đản.

Nhưng mà Tần Tu không có tự mình hiểu lấy điều này, anh còn đang hỏi “Là bởi vì Tần Nhiên tới sao?”

“Ô ô…”

Tô Ánh Hàm đau nói không nên lời.

Tần Tu cứ dùng lực đa͙σ như vậy ȶᏂασ trong chốc lát, cho đến khi không nghe được âm thanh rêи ɾỉ ngọt nị mà mình muốn anh mới ngừng lại, xoay mặt Tô Ánh Hàm qua.

“Em cứ không tình nguyện như vậy?”



Tô Ánh Hàm cắn môi, nức nở nói: “Đau…”

Tần Tu sửng sốt.

Khớp hàm Tô Ánh Hàm căng thẳng, cô cố gắng ngăn lại xúc động muốn trợn trắng mắt trừng anh, lại lần nữa nhu nhược đáng thương mở miệng: “Tần Tu, tôi… Tôi thật sự đau quá…”

Lông mày Tần Tu nhăn lại, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô quan sát nửa ngày, rốt cuộc vẫn là rút ra ©ôи th!t, đem cô ôm trở về trên giường.

Tô Ánh Hàm cắn ngón tay nhìn anh.

Tần Tu cũng đĩnh ©ôи th!t, không nói chuyện.

Hơi thở lặng im chảy xuôi trong không khí, Tô Ánh Hàm không biết Tần Tu đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ nho nhỏ.

“Anh…” Cuối cùng vẫn là Tô Ánh Hàm mở miệng trước, “Anh không muốn nói gì thì để tôi đi ra ngoài… A ~”

Lời còn chưa nói xong thì đã biến thành tiếng rêи ɾỉ, bởi vì Tần Tu đã quỳ một gối ở mép giường, đem chân cô mở rộng ra, sau đó lôi kéo.

“Anh… Ngô…”

Đầu lưỡi Tần Tu lại một lần nữa liếʍ láp hoa hạch cô, ngón tay từng cái từng cái một tham nhập huyệt đa͙σ ướt át.

Lúc này Tô Ánh Hàm tuy rằng lại kêu không cần, nhưng thanh âm xác thật trở nên ngọt ngào không ít.

Tần Tu liền không ngừng cố gắng, một bên liếʍ láp âm đế cô một bên gia tăng ngón tay nới rộng, rốt cuộc nới rộng xong, ŧıểυ huyệt cũng đủ đã trơn ướt, Tần Tu nắm lấy vật thô to dưới háng, lại một lần nữa đem quy đầu đặt ở miệng huyệt của Tô Ánh Hàm.

Nhưng màn hình di động lại ở ngay lúc này sáng lên.

“Giúp tôi lấy lại đây.”

Tô Ánh Hàm cho rằng chính mình nghe lầm: “Cái gì?”

Tần Tu: “Trên đầu em, di động, lấy lại đây đưa cho tôi.”

Tô Ánh Hàm ngốc ngốc mà làm theo.

Tần Tu tiếp nhận di động, đồng thời lại đem chân Tô Ánh Hàm kéo qua, ấn cô dưới thân mình điều chỉnh tư thế.

Tần Tu mở loa lên, thanh âm Tần Nhiên từ đầu bên kia di động truyền đến: “Anh?”

Tô Ánh Hàm: “!!!”

“Có việc gì thế?” Như là không thấy được vẻ hoảng sợ trên mặt Tô Ánh Hàm, Tần Tu một bên trả lời điện thoại, một bên đem quy đầu chậm rãi đưa vào huyệt đa͙σ cô.

“Ngô…”

Lại bị lấp đầy.

Lúc này đây bởi vì đã làm đầy đủ bước dạo đầu, tuy rằng ŧıểυ huyệt có điểm sưng, nhưng Tô Ánh Hàm vẫn cảm thấy thực no căng, thực thoải mái.

Cô muốn rên lên, nhưng lại không thể kêu thành tiếng, bởi vì Tần Tu đang nói chuyện điện thoại cùng Tần Nhiên, lúc rêи ɾỉ cô chỉ có thể dùng tay gắt gao mà che miệng lại.

“Ngô…”

Này không khỏi cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi!!
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc