Tuy rằng Tô Ánh Hàm cũng không sợ Tần Nhiên biết, nhưng mà việc Tần Tu một bên gọi điện thoại một bên ȶᏂασ cô chuyện này cũng đủ làm người ta thẹn thùng.
“Ngô…”
Tần Nhiên còn đang ở trong điện thoại hỏi: “Anh đang ở trong phòng sao? Hàm Hàm đâu rồi? Sao em không thấy cô ấy?”
Tần Tu cảm giác được hoa huyệt vốn đang khẩn trương lại lần nữa buộc chặt, ánh mắt anh buồn bã, tăng thêm lực thọc nhập vào hoa huyệt.
Tần Nhiên tựa hồ nghe được điểm không thích hợp, nghi hoặc mà kêu một tiếng: “Anh?”
Tần Tu hộc ra một hơi, chậm rãi thọc vào rút ra đồng thời trả lời Tần Nhiên: “Tô ŧıểυ thư đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng.”
Tần Nhiên rõ ràng rất kinh ngạc: “Tập thể dục buổi sáng? Cái cô nương Hàm Hàm lười biếng kia, em chỉ nghe nói cô ấy ngủ nướng, như thế nào hôm nay còn đột nhiên có hứng thú tập thể dục buổi sáng?”
Cô rất muốn kêu, rất muốn gọi, cũng rất muốn rêи ɾỉ.
Chính là không được.
Không thể đủ.
Cô có thể cho Tần Nhiên biết hiện tại cô đang làʍ t̠ìиɦ với ai, nhưng lại không thể để Tần Tu biết rằng dù Tần Nhiên có biết việc cô đang cùng người khác làʍ t̠ìиɦ hay không cũng không sao cả.
Tần Nhiên bên kia cũng là một vẻ không biết gì hết: “Không biết cái gì? Anh trai, anh rốt cuộc đang làm cái gì? Sao em lại có cảm giác rằng anh đang thất thần a?”
Microphone di động ở ngay bên người, Tô Ánh Hàm đuôi mắt ướt hồng, khẩn trương không dám hô hấp.
Còn hỏi anh trai anh đang làm gì, anh trai anh đang làm vị hôn thê của anh a, anh còn không nhanh lên tắt máy, đừng làm ảnh hưởng chúng ta làʍ t̠ìиɦ a!
“Ngô…”
Tần Nhiên lại kêu một tiếng: “Anh?”
Tần Tu bắt lấy nhũ hoa Tô Ánh Hàm, đáy mắt đã là đỏ bừng một mảnh.
“Việc của Tô ŧıểυ thư, chờ cô ấy trở lại tự cậu đi hỏi cô ấy đi.”
“Cái gì? Uy? Ai uy!”
Tần Nhiên treo điện thoại.
“Ô ô…” Tô Ánh Hàm rốt cuộc khóc lên, cô ủy ủy khuất khuất mà lên án, “Anh sao lại như vậy chứ! Lỡ như, lỡ như bị anh Tần Nhiên biết chúng ta như vậy… Kia, thật là làm sao bây giờ a… Ngô…”
Đến đây thì Tô Ánh Hàm không thể tiếp tục biểu diễn nữa, bởi vì Tần Tu lại một lần nữa ngăn chặn miệng cô.
Tiếng bạch bạch đứt quãng biến thành liên tục “Bạch bạch bạch bạch” không ngừng, lực đa͙σ thọc vào rút ra quá mức kịch liệt khiến Tô Ánh Hàm cảm thấy hoa huyệt phía dưới trở nên tê dại.
Hòa hoãn qua đi Tô Ánh Hàm giãy giụa: “Không cần…”
“Mặc vào.” Tần Tu đem người túm đến trong lòng ngực, lấy quần áo mặc từng cái từng cái một cho Tô Ánh Hàm. Tô Ánh Hàm phản kháng, anh liền uy hiếp:
“Em là muốn tôi vạch ŧıểυ huyệt của em ra cho Tần Nhiên thấy thứ mà tôi bắn vào?”
Tô Ánh Hàm nghe xong mặt đỏ tai hồng.
“Anh, Anh…”
“Không phải muốn chạy sao?” Tần Tu lấy nội y ra mặc vào cho cô, tay niết đầu nhũ hoa hồng nộn (hồng hào + kiều nộn): “Vậy thì mang đồ vật của tôi theo.”
Ô ô ô.
Biến thái quá a.
Nhưng mà cô thích.
Tô Ánh Hàm nhìn đôi lông mày với hình dáng rõ ràng của anh, mặt ngoài rầm rì không tình nguyện, trên thực tế trong lòng lại sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ một hồi, nhưng mà trên ngực sao lại có cảm giác không đúng cho lắm.
Vì thế Tô Ánh Hàm cúi thấp đầu.
Vì thế Tô Ánh Hàm ngẩn ngơ.
Tần Tu mặc quần áo cho Tô Ánh Hàm nửa ngày cũng chưa xong, biểu tình dần dần bực bội, Tô Ánh Hàm đẩy tay anh ra, đem nội y xoay lại, nhắc nhở anh: “Anh mặc ngược cho tôi rồi.”
Tần Tu: “…”
Tần Tu tựa hồ cũng có chút xấu hổ, thế nên tự mình biện giải nói: “Cái nội y này của em, hai mặt không khác nhau cho lắm.”
Tô Ánh Hàm chịu đựng xúc động muốn cười vào mặt anh, cô cắn môi, muốn tiếp tục duy trì vở kịch của chính mình, nhưng là lúc chạm mắt với Tần Tu, cô không nhịn được nữa, lập tức “Phốc” thành tiếng.
Tần Tu: “?”
Tần Tu: “Em đang cười?”
Tô Ánh Hàm vội vàng điều chỉnh biểu tình: “Không có, ô ô ô, tôi khóc.”
Tần Tu: “…”
Mắt thấy Tần Tu không tin, Tô Ánh Hàm vội vàng trộm nhéo đùi một cái, nặn ra nước mắt, “Ô ô… Vốn dĩ… Vốn dĩ lần đầu tiên là muốn để lại cho anh Tần Nhiên, kết quả hiện tại…”
Tần Tu không để cô nói xong, cũng không biết tính tình khó ở từ nơi nào tới, liền lột quần lo̶t̶”̶ cô ra ȶᏂασ lộng ŧıểυ huyệt một lần nữa.