Phí Kính không để Cục trưởng Trần ra mặt, không phải vì không muốn giúp, mà là muốn xem Lộc Tinh sẽ xử lý tình huống này thế nào.
Với một cô gái mới ngoài hai mươi, kinh nghiệm xã hội không nhiều, khi gặp phải “tai nạn” bất ngờ như vậy, liệu có hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì? Hay sẽ chọn cách bỏ tiền ra dàn xếp cho xong chuyện? Hoặc gọi điện cho Lộc Thanh để bà đứng ra giải quyết?
Phí Kính có chút tò mò, thậm chí còn nghi ngờ liệu Lộc Tinh có khóc không?
Thật ra, anh cũng muốn nhìn thấy cô khóc một lần.
Anh không phủ nhận bản thân có chút ý nghĩ nhỏ nhen, xem như một kiểu “trả đũa” vì hôm đó bị cô nhốt ngoài cổng sắt. Nhưng nghĩ lại, anh cũng đoán cô sẽ không dễ dàng như vậy.
Con gái nhà họ Lộc đâu thể yếu đuối đến mức ấy.
Quả nhiên, anh đoán đúng.
Trước sự gây rối vô lý của gã đàn ông, Lộc Tinh không hề hoảng loạn.
Dáng người thẳng tắp, ánh mắt kiên định, không có vẻ gì là sẽ lùi bước.
Lộc Thanh dạy dỗ cháu gái rất tốt, không chỉ cho cô điều kiện vật chất đầy đủ, mà còn xây dựng một nội tâm mạnh mẽ.
Lộc Tinh có một quan niệm đúng sai vô cùng rõ ràng—sai thì nhận, đúng thì bảo vệ đến cùng.
Làm sai thì chịu trách nhiệm, không cần biện minh. Còn nếu không sai, dù có ai đến ép buộc cũng không thể khiến cô cúi đầu.
Ngay cả khi là người có thế lực cũng không nɠɵạı lệ.
Camera đường phố không ghi lại được, nhưng xe của cô có camera hành trình.
Bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi.
Gã đàn ông thấy tình hình bất lợi, lập tức đổi giọng, nói là hiểu nhầm, không cố ý.
Thái độ xoay chuyển đến một trăm tám mươi độ.
Lộc Tinh không chấp nhận.
Bị làm phiền cả buổi sáng, chẳng thể chỉ cần một câu xin lỗi là cho qua.
Cô kiên quyết đòi phải có lời giải thích rõ ràng, không dễ dàng bỏ qua.
Cuối cùng, gã đàn ông đành thừa nhận hành vi “ăn vạ”.
Cảnh sát dẫn người đi ghi lời khai. Lộc Tinh cũng cần phối hợp thêm, nên tạm thời chưa thể rời đi.
Lúc này, Phí Kính xuất hiện.
Thoáng chốc, Lộc Tinh còn tưởng mình nhìn nhầm.
Người đàn ông đứng cạnh thang máy, dáng người cao lớn.
Hôm nay anh không mặc vest, mà là bộ đồng phục xanh đậm, trước ngực cài huy hiệu đỏ của viện kiểm sát.
Có lẽ vì vóc dáng cao ráo và gương mặt ưa nhìn, nên dù mặc đồng phục cũng không tạo cảm giác tầm thường.
Trái lại, kết hợp với chiếc kính gọng vàng, từng động tác cử chỉ đều toát lên vẻ điềm tĩnh, khiến người khác không thể không chú ý.
Đúng là Phí Kính.
Sao anh lại ở đây?
Lộc Tinh sững sờ vài giây, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Công an, kiểm sát, tòa án vốn làm việc chung, chuyện phối hợp là bình thường.
Hơn nữa, Phí Kính là viện trưởng kiểm sát tỉnh. Người mới nhậm chức thường sẽ muốn nắm bắt tình hình thực tế, chắc chắn không thể là kiểu quan chức chỉ biết ngồi văn phòng uống trà.
Nhưng tại sao lại xuất hiện đúng lúc này?
Lộc Tinh cảm thấy hơi khó xử, đang nghĩ có nên vờ như không nhìn thấy hay không, thì Cục trưởng Trần đã bước đến trước.
“Xin lỗi cô Lộc, làm cô hoảng sợ rồi.”
Thực ra cô không hề hoảng sợ, chỉ là cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, chưa kịp thích ứng.
Cục trưởng Trần đề nghị cô qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát.
Đứng khá lâu cũng khiến Lộc Tinh hơi mỏi, nên cô đồng ý.
Nhưng không ngờ, Phí Kính cũng theo vào.
Anh vào làm gì?
Lộc Tinh bất giác lo lắng.
Thật lòng mà nói, cô không muốn chạm mặt anh, thậm chí còn cảm thấy có phần bất an.
Sự bất an này không chứa quá nhiều yếu tố phức tạp, phần lớn vẫn là vì đoạn video kia.
Đó là một phần riêng tư, ẩn chứa những cảm xúc bốc đồng và phản nghịch mà không ai nhìn thấy. Giờ đây, Phí Kính đã vô tình thấy được.
Dù cho chuyện đó không phải do Phí Kính cố ý, dù không có bằng chứng chắc chắn rằng anh đã xem qua, nhưng Lộc Tinh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Tình huống này giống như câu chuyện câu cá—không thể mạnh tay kéo dây, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng con cá chưa cắn câu. Có khi, đối phương đã nắm thóp trong tay, chỉ chờ đến lúc bất ngờ tấn công, khiến cô không kịp trở tay.
Phí Kính bước vào phòng, trên tay còn mang theo một cốc trà nóng, đặt trước mặt Lộc Tinh rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Giữa họ là một chiếc bàn họp bằng kính trong suốt, khoảng cách không gần cũng không xa, giống như một giới hạn an toàn.
Phí Kính lên tiếng chào “Cô Lộc”, đồng thời thông báo về hình phạt dành cho gã đàn ông kia.
Hình phạt này xem như khá nặng. Bình thường, ở đồn công an, chỉ phạt tối đa 500 tệ. Nhưng vì Phí Kính đã đặc biệt “nhắc nhở” Cục trưởng Trần, nên mới đưa ra quyết định như vậy.
Lộc Tinh ngẩng đầu nhìn Phí Kính, cuối cùng khẽ cảm ơn.
“Cảm ơn Phí Kiểm.”
Phí Kính chỉ đáp lại một tiếng “Ừm”.
Ngoài ra, anh không nói thêm gì khác.
Lộc Tinh có chút nghi hoặc, lén liếc nhìn anh qua khóe mắt.
Trên khuôn mặt điển trai kia không biểu lộ nhiều cảm xúc, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng vẫn sâu thẳm và khó đoán.
Người đàn ông như Phí Kính rất khó để nhìn thấu.
Anh ta và Chu Khâm Việt hoàn toàn khác nhau.
Lộc Tinh cũng không thể hiểu hết Chu Khâm Việt, nhưng ít ra anh hơn cô vài tuổi, luôn suy nghĩ chín chắn và chu toàn.
Hơn nữa, dù thế nào đi nữa, Chu Khâm Việt cũng không bao giờ làm hại cô. Ngược lại, anh sẽ bảo vệ cô, dù có chuyện lớn đến đâu cũng sẽ che chở.
Còn Phí Kính thì khác.
Lộc Tinh chắc chắn Phí Kính có mục đích riêng, nhưng anh ta sẽ làm gì, bằng cách nào, thì cô không biết.
Thôi vậy. Cứ im lặng là tốt nhất.
Lộc Tinh cúi đầu nhìn những lá trà đang lơ lửng trong nước, thổi nhẹ làn hơi bốc lên, không hề nhận ra ánh mắt Phí Kính đang dừng lại trên người mình.
Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn kính trong suốt, ung dung quan sát cô.
Hôm nay Lộc Tinh mặc một chiếc váy liền thân ngắn, phần vạt váy hơi bó lại, tôn lên đường cong hông và để lộ đôi chân trắng nõn dài miên man.
Cô ngồi xuống, lớp vải nhăn lại, kéo váy lên đến gần đùi, thấp thoáng để lộ một đoạn viền ren mỏng.
Phí Kính biết đó là gì, nhưng dường như Lộc Tinh không nhận ra, vẫn chăm chú nhìn vào tách trà trước mặt với dáng vẻ tập trung.
Đầu xuân, không khí còn chút se lạnh. Mặc một chiếc váy ngắn tay thế này quả thật hơi mỏng manh, nhưng con gái thường thích ăn diện, mặc ít một chút cũng chẳng lạ.
Phí Kính không nghĩ gì nhiều.
Lộc Tinh dường như đặc biệt thích mặc váy ngắn.
Lần trước, ở cổng nhà họ Lộc, chiếc váy cô mặc cũng không dài quá đầu gối.
Chỉ là lần này khác biệt.
Ít nhất, hôm nay Lộc Tinh đã mặc qυầи ɭóŧ.