Lộc Tinh từ chối đề nghị của Chu Khâm Việt.
“Không được.”
“Tại sao không được?”
“Bởi vì… vì… bà sẽ mắng anh mất.”
Không chỉ đơn giản là mắng. Trong mắt Lộc Thanh, Lộc Tinh là một cô gái đơn thuần và hiền lành, dù đã hai mươi hai tuổi vẫn vậy.
Nếu biết Lộc Tinh đã lên giường với Chu Khâm Việt từ năm mười bảy tuổi, thậm chí còn bị hướng dẫn quay loại video kia, Lộc Thanh chắc chắn sẽ lột da anh.
Đây không phải chuyện có thể đùa giỡn.
Lộc Tinh không thể đẩy anh ra nhận lỗi thay mình. Nhưng có lẽ sau khi khóc một trận, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cảm xúc cũng dần bình ổn lại, định bụng chuyển chủ đề nói chuyện với Chu Khâm Việt.
Đúng lúc này, đầu dây bên kia bỗng trở nên ồn ào.
Chu Khâm Việt ngừng một chút rồi dịu giọng giải thích:
“Anh có chút việc cần xử lý, mai gọi lại cho em nhé?”
Chu Chính Quốc để lại cả đống rắc rối. Để giải quyết ổn thỏa không dễ dàng gì, Chu Khâm Việt mới tiếp quản, nên rất nhiều chuyện cần anh tự ra mặt xử lý.
Không nói thì thôi.
Lộc Tinh cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Sau khi cúp máy, cô cất điện thoại, nhưng Chu Khâm Việt lại gửi thêm một tin nhắn thoại.
Nội dung dặn cô đừng lo lắng, ngủ một giấc thật ngon.
Cuối đoạn tin nhắn, giọng nói mơ hồ của một người phụ nữ đột nhiên xen vào, nhẹ đến mức gần như không nghe rõ.
Lộc Tinh nghe đi nghe lại ba lần, chắc chắn mình không nghe lầm.
Giọng nói đó rất quen thuộc, cô nhận ra ngay.
Đó là Chu Dao.
Năm đó, nửa tháng sau khi mẹ Chu Khâm Việt qua đời, Chu Chính Quốc đã đăng ký kết hôn với nhân tình Vương Linh.
Cùng với bà ta bước chân vào nhà họ Chu còn có một cô con gái – là con riêng của Vương Linh và chồng trước.
Chu Dao trước đây tên thật là Trình Dao.
Sau khi vào nhà họ Chu, cô đổi họ, trở thành Chu Dao – đại ŧıểυ thư nhà họ Chu.
Chu Dao nhỏ hơn Chu Khâm Việt hai tuổi, lớn hơn Lộc Tinh một tuổi.
Thời cấp ba, Lộc Tinh và Chu Dao từng học cùng lớp trong một năm nhưng không thân thiết.
Dù sao cũng sống trong cùng một nhà, việc Chu Khâm Việt gặp cô ta là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.
Lộc Tinh mở lại WeChat.
Khung trò chuyện với Phí Kính vẫn trống không, ngoài dòng trạng thái ngắn ngủi “cuộc gọi kết thúc” thì chẳng có thêm gì khác.
Không có tin nhắn hồi đáp, thậm chí ngay cả một dấu “?” cũng không.
Trong lòng Lộc Tinh có chút bất an, nhưng chưa đến mức rối loạn.
Chu Khâm Việt nói không sai, Lộc Thanh rất cưng chiều cô.
Dù sao thì video đó cũng không lộ mặt, không có âm thanh, ai mà biết được là ai cơ chứ?
Nếu Phí Kính dám làm gì quá đáng, cô sẽ báo cảnh sát, nhất quyết không nhận, cứ bảo là video do AI ghép hoặc chỉnh sửa mà ra, một mực phủ nhận là được.
Đến lúc đó, khóc lóc làm loạn một trận, trắng cũng có thể biến thành đen.
Sau đó, Lộc Tinh thấp thỏm suốt hai ngày, lo lắng chuyện sẽ bại lộ.
Nhưng Lộc Thanh vẫn như cũ, không có gì khác thường, phía Phí Kính cũng chẳng có động tĩnh gì.
Mọi thứ bình lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cứ như vậy vài ngày nữa lại trôi qua.
Bảo tàng mỹ thuật ở trung tâm thành phố vừa khai mạc một đợt triển lãm mới, Lộc Tinh muốn đi xem.
Trước khi ra khỏi nhà, không hiểu sao mí mắt phải cứ giật liên tục.
Cô cho rằng do tối qua ngủ không ngon nên không để tâm lắm.
Trên đường lái xe đến nơi, cô bất ngờ gặp phải một vụ “ăn vạ”.
Người đàn ông trung niên kia lợi dụng lúc dừng đèn đỏ, bất thình lình nằm đè lên nắp capo xe rồi la hét rằng bị đâm.
Lộc Tinh xuống xe kiểm tra.
Thấy cô là một cô gái trẻ, người đàn ông càng lấn tới, thậm chí đòi bồi thường một trăm ngàn hoặc sẽ báo cảnh sát.
Thời buổi này, người ta còn có thể trắng trợn ăn vạ đến mức này sao?
Lộc Tinh thật sự mở mang tầm mắt.
Cô không phí lời, cũng không gọi cảnh sát giao thông mà thẳng tay bấm số tổng đài công an.
Cuối cùng, cả hai đều bị đưa đến đồn.
Vậy mà đến nơi, người đàn ông trung niên kia vẫn không chịu yên.
Đoạn đường xảy ra vụ việc đúng vào điểm mù của camera giám sát, chẳng thể ghi lại được gì.
Kẻ chuyên ăn vạ dù gì cũng có “nghề”, mấy chuyện này chắc chắn đã tính toán kỹ càng từ trước.
Nhưng Lộc Tinh cũng không phải hạng dễ bị bắt nạt.
Bảo cô chịu thua thiệt vô lý thế này chẳng khác nào xem cô là kẻ ngốc.
“Tôi không đâm anh, anh tự lao vào xe tôi.”
Nghe Lộc Tinh phủ nhận, gã đàn ông càng làm tới, tiếp tục cãi cọ.
Tình hình nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Phí Kính bước ra từ thang máy, vừa vặn nghe thấy tiếng ồn ào.
Anh nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Lộc Tinh.
Cô đeo kính râm, gọng kính đen che kín gần nửa khuôn mặt.
Nhưng Phí Kính vẫn nhận ra ngay.
Đi cùng anh là Cục trưởng Trần – một người khá nhạy bén.
Thấy Phí Kính dừng bước, ông ta lập tức đoán được điều gì đó.
Sau khi ra hiệu cho nhân viên ở quầy lễ tân, Cục trưởng Trần nhanh chóng nắm rõ tình hình.
“Kiểm sát Phí? Ngài quen cô ấy sao?”
Quen ư?
Cũng có thể xem là vậy.
Phí Kính không nói thẳng tên Lộc Tinh mà chỉ bảo họ Lộc.
Ở thành phố N, gia đình mang họ Lộc không nhiều.
Cục trưởng Trần lập tức hiểu ra, nhanh chóng lau mồ hôi, định bước tới giải quyết, nhưng Phí Kính đã ngăn ông ta lại.