Cả người Lộc Tinh đều như rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Cầm điện thoại, tay run rẩy kiểm tra lại một lần nữa.
Trên giao diện trò chuyện gần như trống trơn, ngoài ghi chú về cuộc gọi kết thúc, không còn gì khác.
Không thể nào là Chu Khâm Việt được, câu trả lời duy nhất chỉ có thể là Phí Kính.
Lộc Thanh bảo cô thêm WeChat của Phí Kính. Sau khi thêm, anh không chấp nhận ngay, Lộc Tinh ăn tối xong cũng quên mất chuyện đó. Điện thoại để chế độ im lặng, dù có thông báo cũng không nghe thấy.
Nhưng chấp nhận sớm hay muộn thì có cần đúng lúc này không?
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.
Thời gian hiển thị trong khung trò chuyện chỉ có mười lăm giây.
Khoảng thời gian đó không dài, màn hình lại toàn màu đen, không nhìn rõ gì.
Trong đầu lóe lên suy nghĩ, liệu có khi nào điện thoại bị lỗi, Phí Kính không nhìn thấy gì không?
Nhưng dù thế nào thì cuộc gọi cũng đã kết nối rồi…
Lộc Tinh chưa từng gặp tình huống nào như vậy. Nó giống như một vùng mù trong nhận thức khiến cô hoảng loạn.
Nên làm gì bây giờ?
Thử dò xét Phí Kính?
Hay đơn giản gọi lại, giả vờ xin lỗi vì bấm nhầm rồi bảo anh quên đi?
Đùa à? Làm thế chẳng phải tự thú nhận sao?
Cô không ngốc đến mức đó.
Cố gắng bình tĩnh suy nghĩ lại.
Trong video vừa rồi, không nói lời nào, mặt cũng chưa lộ ra, chỉ có cảnh đang nghịch ngợm bộ ngực.
Phí Kính có nhìn thấy thì cũng không thể chắc chắn đó là cô.
Hơn nữa, chỉ là gọi video chứ không phải gửi ảnh hay video sẵn, Phí Kính liệu có kịp ghi lại không?
Nhưng lỡ như…
Ý nghĩ đó khiến tim đập loạn xạ, cảm giác hoang mang ập tới.
Chưa bao giờ thấy bất lực như vậy.
Không biết đã ra khỏi phòng tắm bằng cách nào, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, như thể bị rút hết linh hồn.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên.
Lộc Tinh giật mình, cứ ngỡ là Phí Kính gọi lại, không dám nhấc máy.
May mắn thay, là Chu Khâm Việt.
Nhìn thấy số của anh, tức giận lẫn lo lắng bùng lên.
Nhấc máy, giọng nói chẳng có chút thiện cảm nào.
Chu Khâm Việt không hiểu chuyện gì xảy ra. Câu đầu tiên vang lên như bắn pháo, “Ai chọc em tức giận thế?”
Còn ai vào đây nữa?
Cảm giác bị xâm phạm và tổn thương khiến Lộc Tinh nghĩ Chu Khâm Việt cũng có phần trách nhiệm.
Nếu không phải vì anh cứ khăng khăng bắt cô xuống xe, cũng sẽ không thua trò chơi, càng không đến mức bực bội rồi nhắc đến chuyện gọi video, cuối cùng mới xảy ra chuyện như bây giờ.
Càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, mắt cay xè, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chu Khâm Việt nghe thấy tiếng sụt sịt, cảm giác không ổn, liền gọi tên cô.
Không đáp lại, chỉ chìm đắm trong cảm xúc bi thương.
Chưa từng thấy uất ức đến vậy, như thể bị cả thế giới phản bội.
Nhưng cũng không dám khóc lớn, sợ Lộc Thanh nghe thấy rồi lên hỏi han.
Đành phải cắn chăn mà nức nở.
Chu Khâm Việt không chịu nổi, giọng nói đầy lo lắng.
“Có phải bà nói gì không?”
Nghĩ đi nghĩ lại, lý do duy nhất chỉ có thể là vậy.
Anh biết bà của Lộc Tinh không thích mình, lý do vì đâu cũng rõ.
Lần này dù không đưa cô lên tận nhà, nhưng cái cảnh “náo loạn” ở cổng khu chung cư có thể đã bị bảo vệ nhìn thấy rồi truyền đến tai bà.
Bị mắng vài câu cũng không có gì lạ.
Nhưng chuyện đời trước, anh không thể can dự.
Sinh ra là con trai của Chu Chính Quốc không phải điều anh muốn, nhưng chuyện này anh không thể thay đổi.
Dù vậy, đoán đúng một nửa vẫn chưa đủ.
Lộc Tinh lo nhất là Phí Kính sẽ gửi video cho bà.
Nếu Lộc Thanh biết chuyện cô cởi trần trò chuyện với đàn ông, chắc chắn sẽ bị dọa đến ngất xỉu.
Nghĩ xem có nên nói cho Chu Khâm Việt biết không, nhưng chuyện này làm sao kể ra được?
Có điên mới nói…
Chu Khâm Việt thấy cô im lặng hồi lâu, càng thêm sốt ruột.
“Rốt cuộc là sao, nói anh nghe đi.”
Giọng nói đầy lo lắng liên tục giục giã.
Lộc Tinh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
“Em đã làm một chuyện không hay lắm, sợ bà biết sẽ mắng.”
Lộc Tinh dùng cách nói khéo léo để diễn đạt nỗi lo của mình.
Nghe vậy, Chu Khâm Việt suýt bật cười.
“Sao lại thế được? Bà thương em còn không hết, làm gì nỡ mắng em?”
Có những người, có lẽ kiếp trước tích được nhiều phúc đức, nên kiếp này sinh ra để hưởng phúc.
Lộc Tinh chính là kiểu người được ông trời ưu ái, sinh ra đã xinh đẹp, dễ gây thiện cảm, khiến bao người ngưỡng mộ.
Điểm trừ duy nhất có lẽ là tính tình nóng nảy, thiếu kiên nhẫn.
Khi yêu nhau, đôi khi cũng xảy ra cãi vã. Chu Khâm Việt thường xuyên bị Lộc Tinh làm cho tức giận, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của cô, lại không nỡ trách.
Điều này quá bình thường. Không ai là hoàn hảo cả, ai cũng sẽ có vài khuyết điểm nhỏ. Đối với Chu Khâm Việt, những khuyết điểm của Lộc Tinh chẳng đáng là gì.
Còn bà của cô, anh nghĩ cũng vậy thôi.
Lộc gia chỉ có mỗi mình cô là cháu gái, làm sao nỡ mắng? Cùng lắm chỉ là cằn nhằn vài câu.
Trừ khi, cô phạm tội giết người hay phóng hỏa, nếu không thì chẳng có gì to tát cả.
Lộc Tinh nghe Chu Khâm Việt nói, trong lòng có chút dao động.
Bà không phải kiểu người trọng nam khinh nữ. Từ khi Lộc Tinh sinh ra, bà đã dồn hết yêu thương cho cô.
Sau này, bố mẹ cô qua đời vì tai nạn, bà lại đưa cô về chăm sóc.
Ban đầu, Lộc Tinh khó thích nghi, đêm nào cũng mất ngủ.
Lộc Thanh đã luôn bên cạnh cô, không rời nửa bước.
Từng chút một trong suốt những năm qua, Lộc Tinh đều ghi nhớ.
Cô luôn mong bà sống thật lâu. Nếu có thể, cô thậm chí sẵn sàng đánh đổi tuổi thọ của mình để bà được sống thêm vài năm nữa.
“Nhưng lần này khác, em thực sự phạm một sai lầm rất lớn.”
Lộc Tinh nhấn mạnh hai chữ “rất lớn”.
Lỗi lầm này quá nghiêm trọng.
Trên đời làm gì có cô gái nào đàng hoàng lại gửi loại video như vậy cho một người chỉ mới gặp mặt một lần…
Nghĩ đến đây, Lộc Tinh lại thấy chán nản.
Chu Khâm Việt cười nhẹ:
“Không phải còn có anh đây sao? Không được thì cứ nói là anh bắt em làm.”
Chu Khâm Việt sẵn sàng nhận hết lỗi về mình.
Lộc Tinh nghe thế bỗng nhớ đến chuyện trước kia.
Mỗi lần gây họa, gần như đều là Chu Khâm Việt đứng ra dọn dẹp rắc rối cho cô.
Hồi nhỏ, Lộc Tinh bị đau dạ dày nhưng lại tham ăn. Nhìn bạn bè ăn quà vặt trước cổng trường, cô cũng thèm thuồng.
Khi đó, nhà họ Chu cũng sống trong cùng một khu tập thể, ngay cạnh nhà họ Lộc.
Cô liền chạy sang tìm Chu Khâm Việt, khóc lóc đòi anh đưa đi mua đồ ăn.
Cô gọi anh là “anh ŧıểυ Việt”, khiến anh mềm lòng.
Hôm đó, Lộc Tinh được ăn lẩu cay và kem, vui vẻ hết mức.
Trước khi về nhà, cô bắt Chu Khâm Việt hứa sẽ không kể chuyện này với ai.
Anh đồng ý.
Cô vẫn chưa yên tâm, còn móc ngón tay út hứa hẹn, ai nói ra sẽ là con chó nhỏ.
Kết quả tối hôm đó, Lộc Tinh bị viêm dạ dày cấp tính.
Lộc Thanh lo lắng đến phát hoảng, lập tức gọi xe cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra liền biết là do ăn uống linh tinh.
Không may, Lộc Tinh lỡ lời khai ra Chu Khâm Việt.
Hôm sau, Chu Khâm Việt mặt sưng vù.
Đó là do Chu Chính Quốc đánh.
Chuyện Lộc Tinh bị đau bụng truyền đến tai ông, làm ông mất mặt. Ông kéo Chu Khâm Việt sang nhà họ Lộc, trước mặt Lộc Thanh tát hai cái.
Đánh mạnh đến mức Lộc Thanh nhìn cũng thấy xót.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Chu Khâm Việt không hề giải thích.
Lộc Tinh cảm thấy có lỗi.
Rõ ràng là cô đòi ăn, cũng là cô hứa sẽ không kể, vậy mà…
Cô nghĩ anh sẽ giận mình hoặc không thèm nói chuyện nữa.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt. Nhưng Chu Khâm Việt không làm thế.
Anh chỉ nhẹ nhàng búng trán cô một cái rồi nói:
“Con chó nhỏ.”