Lộc Tinh cảm thấy Chu Khâm Việt và Chu Chính Quốc không giống nhau. Đang nghĩ có nên giải thích vài câu không thì Lộc Thanh lại lên tiếng.
“Khâm Việt là đứa trẻ tốt, bà biết. Nhưng đám người nhà họ Chu thì không.”
Chu Chính Quốc đã chết, nhưng nhà họ Chu vẫn rối ren như cũ.
Lộc Tinh còn nhỏ, nɠɵạı hình xinh đẹp, tính tình đơn thuần.
Lộc Thanh không đòi hỏi quá nhiều ở cô, chỉ cần sống vui vẻ, khỏe mạnh là đủ. Chơi đùa với Chu Khâm Việt thì không sao, nhưng nếu có mối quan hệ sâu xa hơn, khó tránh khỏi phải tiếp xúc với người nhà họ Chu. Đến lúc đó, làm sao chống đỡ được, chắc chắn sẽ bị họ chèn ép.
Sao có thể nhắm mắt nhìn cháu gái cưng bước vào hố lửa chứ?
So với Chu Khâm Việt, Phí Kính lại khác hẳn.
Anh ta có nɠɵạı hình tốt, gia thế trong sạch, địa vị xã hội cao, tính cách trầm ổn, đáng tin cậy. Anh trai của Phí Kính còn là sĩ quan trong quân đội.
Quan trọng nhất là cha mẹ của Phí Kính đều đã qua đời. Điều này đồng nghĩa nếu Lộc Tinh và anh ta thật sự đến với nhau, sẽ không phải đối mặt với cảnh mẹ chồng khó tính hay đám họ hàng lằng nhằng, bớt đi bao nhiêu phiền phức.
Lộc Thanh từng trải qua nhiều chuyện nên hiểu rõ. Chuyến này gọi Phí Kính đến, lấy danh nghĩa công việc, thực chất là để hai người gặp mặt. Sau đó, mọi chuyện có thể thuận lợi tiến triển.
Lộc Tinh không trả lời.
Lý luận kiểu này, cô chẳng bao giờ tranh cãi lại Lộc Thanh, nhưng cũng không đến mức vì thế mà cãi nhau.
Tuổi bà đã cao, lỡ đâu xúc động quá mà xảy ra chuyện gì thì cô sẽ hối hận cả đời.
Nghĩ một lúc, đành lùi một bước.
“Vậy để con suy nghĩ thêm.”
Lộc Thanh nghe thấy cô chịu nhượng bộ, thái độ cũng dịu lại.
“Chỉ cần chịu lắng nghe là được rồi.”
Bữa cơm tối hôm đó, Lộc Tinh ăn không ngon miệng, chỉ lót dạ vài miếng rồi về phòng.
Cô nằm úp sấp trên giường, trong lòng có cảm giác khó tả.
Sự ra đi của cha mẹ quá đột ngột.
Lộc Thanh khi ấy không chịu nổi cú sốc mà phải nhập viện. Hậu sự của hai người đều nhờ đơn vị công tác sắp xếp.
Ngày đưa tang, Lộc Tinh vẫn còn nhớ rõ.
Hôm đó, trời mưa rất lớn, sương mù giăng kín, như thể cả thành phố chìm trong lớp màn u ám.
Ai nấy đều bận rộn đến mức quên mất sự tồn tại của cô.
Cô bị bỏ lại ở nghĩa trang, ngồi bất lực trên bậc thềm dưới gốc cây thông chờ đợi. Ngay bên cạnh là bia mộ của cha mẹ.
May mà lúc đó còn nhỏ, hiểu biết không nhiều, nên chuyện cha mẹ qua đời cũng không khiến cô quá đau lòng, chỉ cảm thấy vô cùng cô đơn, như thể bị cả thế giới lãng quên.
Lộc Tinh ngồi chờ từ sáng đến tối.
Ông bảo vệ phát hiện ra cô, nhìn bộ dạng lấm lem bùn đất, còn tưởng là kẻ trộm vặt nào đó. Cuối cùng, Chu Khâm Việt đã tìm thấy cô.
Anh tìm khắp nơi, quần áo và tóc đều bị mưa làm ướt sũng, trông có chút nhếch nhác.
Nhìn thấy Chu Khâm Việt, nước mắt Lộc Tinh lập tức trào ra.
Tất cả ấm ức và tủi thân như tìm được chỗ để trút bỏ, cứ thế òa lên khóc nức nở.
Mưa càng lúc càng lớn, giống như nước mắt của cô, mãi chẳng thể ngừng lại.
Lộc Tinh không nhớ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết khi Chu Khâm Việt đưa cô rời khỏi nghĩa trang, trời đã tối mịt.
Anh mượn của bảo vệ một chiếc áo mưa, đưa cho cô mặc vào. Còn bản thân thì chẳng che chắn gì, cứ thế cõng cô về nhà.
Con người vốn khó lòng từ chối sự quan tâm và cưng chiều.
Lộc Tinh cũng vậy.
Từ nhỏ, cô đã thích bám lấy Chu Khâm Việt, gọi anh là “anh Khâm Việt”.
Chu Khâm Việt không bao giờ xua đuổi hay thấy cô phiền phức, vì thế, cô vẫn luôn thích anh.
Lớn lên, Lộc Tinh còn phát hiện ra một chuyện khác, rất quan trọng—lên giường với Chu Khâm Việt thực sự rất sung sướиɠ…
Chợt nhớ đến anh, cô bỗng có chút mong muốn được nghe giọng nói quen thuộc đó.
Cầm lấy điện thoại, định mở WeChat thì lại nhớ đến cuộc hẹn tối nay sẽ gọi video với anh.
Lộc Tinh thích để lộ ngực cho Chu Khâm Việt xem, cũng thích khoe cả vòng ba.
Từ khi sống cùng Lộc Thanh, cô bị quản rất chặt. Nhà có giờ giới nghiêm, phải về trước mười giờ tối nên không thể ngày nào cũng gặp Chu Khâm Việt, càng không nói đến chuyện qua đêm.
Thế là cô nghĩ ra “cách hay” này.
Dù không chạm vào được, nhưng chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ khiến Lộc Tinh phấn khích. Đương nhiên, Chu Khâm Việt cũng rất thích thú với trò này.
Đây là bí mật nhỏ của hai người, không ai khác biết được.
Lộc Tinh lấy từ tủ quần áo ra một bộ nội y ren mỏng cùng với một món đồ chơi.
Bước vào phòng tắm, đặt điện thoại lên bồn rửa, chỉnh lại góc quay rồi mở WeChat.
Khung trò chuyện của Chu Khâm Việt luôn ở vị trí đầu tiên.
Cô vừa mặc đồ, vừa mở khung trò chuyện và nhấn nút gọi video.
Đầu dây bên kia không nhận ngay mà dừng lại ba, bốn giây mới kết nối.
Lộc Tinh không để ý lắm, chỉ nghĩ điện thoại bị lag. Cô tiếp tục nghịch ngợm trên người mình.
Bàn tay nhỏ không thể nắm hết được bầu ngực căng tròn, chỉ thấy lớp da thịt nhấp nhô, giống như hai chú thỏ nhỏ đang run rẩy.
Nhưng lạ ở chỗ, đầu bên kia vẫn im lặng, không có tiếng động cũng không có hình ảnh nào, chỉ là một màn hình đen kịt.
Sao lại chẳng có chút phản ứng nào?
Lộc Tinh ngập ngừng vài giây, chợt cảm thấy có gì đó sai sai, liền vội vàng tắt cuộc gọi.
Sau đó, cô nhìn thấy khung trò chuyện trống trơn và dòng chữ chú thích bên trên chỉ có một chữ—“Kính.”
Không phải Chu Khâm Việt… mà là… Phí Kính!