qυầи ɭóŧ của Lộc Tinh để quên ở chỗ Chu Khâm Việt.
Ai bảo cô nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ đã ướt đẫm, làm qυầи ɭóŧ cũng thấm nước đến khó chịu.
Lộc Tinh không thích mặc qυầи ɭóŧ ướt, dính dớp, khó chịu vô cùng.
Cũng không thể mặc của Chu Khâm Việt.
Thế là quyết định không mặc luôn, lén vứt vào thùng rác để giải quyết cho xong.
Dù sao thì Chu Khâm Việt cũng sẽ lái xe đưa cô về.
Ban đầu chỉ định để anh đưa đến cổng nhà, nhưng vì một số “biến cố nhỏ” nên kế hoạch thay đổi.
Từ cổng khu đến nhà chỉ mất vài phút, hơn nữa còn có bảo vệ, người ngoài không thể vào được. Chỉ cần cẩn thận một chút là không ai phát hiện ra.
Lộc Tinh tự nhủ như vậy nhưng không ngờ lại bị Phí Kính nhìn thấy—một cách hoàn toàn bất ngờ.
Lộc Thanh dặn dì giúp việc Lưu mang trà lên thư phòng.
Ở cầu thang vọng xuống tiếng hát khe khẽ, là Lộc Tinh vừa đi vừa nghêu ngao.
Giọng hát không to không nhỏ, vừa đủ truyền xuống tầng dưới.
Lộc Thanh đi đến bên Phí Kính, bất lực thở dài.
“Con bé chẳng biết lớn nhỏ gì cả, khiến cậu chê cười rồi.”
Lộc Tinh năm nay đã hai mươi hai tuổi, nhưng vẫn nhí nhảnh như trẻ con.
Phí Kính thu ánh mắt nhìn về phía cầu thang, khẽ cười.
“Không đâu, Lộc ŧıểυ thư rất đáng yêu.”
Câu nói này là thật lòng.
Những năm qua, người nhờ vả Phí Kính giúp đỡ, cầu xin anh nương tay có cả nam lẫn nữ. Đa số đều hạ mình, khúm núm. Nhưng kiểu như Lộc Tinh, dám đóng cửa nhốt anh ngoài rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì đúng là lần đầu gặp.
Phí Kính không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy thú vị.
Chỉ có điều, Lộc Tinh chắc chắn không ngoan như Lộc Thanh nói.
Ngoài vụ đóng cửa, Phí Kính đã sớm nhận ra ánh mắt của cô. Đứa con gái ngoan sao lại nhìn chằm chằm vào chỗ đó của đàn ông lâu như vậy, còn uốn éo mông mà không mặc qυầи ɭóŧ...
Lộc Tinh về phòng, vào phòng tắm tắm lại.
Khi ra ngoài, có tin nhắn chưa đọc của Chu Khâm Việt.
Nửa năm trước, cha của Chu Khâm Việt—Chu Chính Quốc—đột ngột qua đời vì bệnh tim. Chu gia là một gia tộc lớn, mà Chu Khâm Việt là con trai duy nhất nên nghiễm nhiên thừa kế gia sản và quản lý công việc gia đình.
Từ đó, anh trở nên bận rộn hơn rất nhiều, hầu như ngày nào cũng ngập đầu trong công việc. Đếm ra thì đã nửa tháng hai người không gặp nhau.
Lần gặp mặt này là do Chu Khâm Việt cố gắng sắp xếp thời gian, Lộc Tinh vốn rất nhớ anh nên khi nhận được tin nhắn, anh đã đến ngay.
Chu Khâm Việt nhắn hỏi cô đã về nhà chưa, chân còn nhức không?
Tắm xong cảm thấy khá hơn, lưng không còn đau, chân cũng đỡ nhức. Nhưng Lộc Tinh vẫn trả lời:
“Đau chết đi được, mệt rã rời, sắp mất nửa cái mạng vì anh rồi.”
Cố tình nói quá lên để Chu Khâm Việt lúc nào cũng nhớ đến mình, lúc nào cũng nghĩ đến mình, thậm chí cả trong mơ cũng không quên được.
Chu Khâm Việt lập tức gọi điện thoại đến.
Sau khi đưa Lộc Tinh về đến khu nhà, anh lái xe về Chu gia để tiếp tục xử lý công việc còn dang dở.
“Bao giờ rảnh đây?”
Lộc Tinh ôm gối hỏi, giọng có phần oán trách.
Trước đây, mỗi năm vào thời điểm này họ đều đi nghỉ ở thành phố H miền Nam. Năm nay vì bận nên kế hoạch bị hủy.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Chắc là sắp rồi.”
Chu Khâm Việt không hứa chắc chắn, nhưng cũng biết phải cho Lộc Tinh một mốc thời gian rõ ràng.
“Trước sinh nhật nhất định sẽ đưa em đi.”
Sinh nhật của Lộc Tinh là cuối tháng, tính ra còn hơn hai mươi ngày.
Ngoài để lại khối tài sản kếch xù, Chu Chính Quốc còn để lại cả đống rắc rối cần giải quyết. Nửa năm nay Chu Khâm Việt bận rộn lo liệu mọi việc.
Nghe anh nói vậy, có vẻ đã sắp xong xuôi.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, Lộc Tinh còn “chu đáo” nhắc nhở Chu Khâm Việt chuyện video call tối nay.
Trong tủ có vài bộ nội y mới mua và một số món đồ chơi nhỏ, cô đã chuẩn bị từ lâu để cho Chu Khâm Việt xem.
Gác máy, Lộc Tinh chợp mắt một lúc. Khi tỉnh dậy đã hơn năm giờ.
Dì Lưu gõ cửa phòng, gọi cô xuống ăn tối.
Lộc Tinh trả lời, thay quần áo rồi xuống lầu.
Phí Kính đã rời đi.
Bên ngoài mưa rơi. Lộc Thanh sau khi bàn công việc với Phí Kính cũng đã đến giờ ăn tối, vốn định giữ anh lại ăn cùng nhưng bị từ chối.
Phí Kính nói viện kiểm sát còn việc cần giải quyết gấp nên phải về ngay.
Công việc ở viện kiểm sát thì lúc nào cũng bận rộn.
Lộc Thanh vốn xuất thân từ viện kiểm sát nên rất hiểu chuyện này.
Bà đưa số điện thoại và WeChat của Phí Kính cho Lộc Tinh.
“Đây là số của Phí Kính, có gì cần thì tiện liên lạc.”
Lời đề nghị của Lộc Thanh khiến Lộc Tinh có dự cảm không lành.
Tự nhiên lại thêm liên lạc của Phí Kính để làm gì?
Cô định từ chối nhưng không thể trái lời bà nội. Mà dù có từ chối thì bà cũng có cách khiến cô phải nghe theo.
Thế là ngay trước mặt Lộc Thanh, Lộc Tinh thêm Phí Kính vào danh sách bạn bè trên WeChat.
May mà Phí Kính chưa chấp nhận ngay.
Lộc Thanh lại lên tiếng.
“Con thấy Phí Kính thế nào?”
Nghe xong câu này, linh cảm của Lộc Tinh càng thêm rõ ràng.
Cô giả vờ như không hiểu chuyện gì.
“Không biết.”
Lời biện hộ này, Lộc Tinh tự thấy không tệ. Tính ra thì chỉ mới gặp Phí Kính một lần, chưa từng tiếp xúc nhiều, làm sao biết người này tốt hay xấu?
Nhưng Lộc Thanh hiểu rõ cô hơn ai hết, biết rõ đây chỉ là giả vờ ngốc nghếch.
“Tinh Tinh, con cũng không còn nhỏ nữa, có vài chuyện bà phải nói với con.”
Lộc Tinh theo họ bà nội vì ông nội là người ở rể.
Mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Lộc đều do Lộc Thanh quyết định. Năm Lộc Tinh lên mười, cha mẹ mất trong khi làm nhiệm vụ. Từ đó, cô sống cùng Lộc Thanh.
Nhà họ Lộc ít người, Lộc Tinh là cháu gái duy nhất. Ngoài Lộc Thanh, cô chẳng còn người thân nào có thể dựa vào, nên bà nhất định phải sắp xếp tương lai cho cô thật tốt.
Rõ ràng, Phí Kính là lựa chọn phù hợp.
“Bà đã già thế này rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa...”
“Không đâu, Bồ Tát nói bà sẽ sống đến trăm tuổi.”
“Nếu con ngoan ngoãn nghe lời, bà có thể sống thêm hai năm nữa đấy.”
Lộc Tinh cảm thấy mình vốn đã rất nghe lời.
Không đúng, chuyện này hình như chẳng liên quan gì đến việc có nghe lời hay không...
Lộc Thanh đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Đừng nhắc đến nhà họ Chu với bà.”
Lộc Thanh không thích Chu Khâm Việt, chính xác hơn là không thích cha của Chu Khâm Việt và cả nhà họ Chu, vì thế cũng không ưa gì Chu Khâm Việt.
Năm đó, Chu Chính Quốc cũng làm trong cơ quan nhà nước, còn là cấp dưới của Lộc Thanh. Vì tham ô nhận hối lộ, ông ta bị kỷ luật buộc thôi việc, sau đó chuyển sang kinh doanh.
Ông ta đầu óc nhanh nhạy, có chút tư duy thương mại, cộng thêm vài năm làm quan nên tích lũy được không ít mối quan hệ. Chẳng bao lâu, việc làm ăn của ông ta phát đạt.
Đàn ông, có tiền hay không cũng dễ sa ngã.
Chu Chính Quốc giàu có, tâm tư càng thêm rối ren. Chẳng bao lâu, ông ta cặp kè với thư ký của mình và làm người ta có thai.
Vợ ông ta không chịu nổi cú sốc, tức giận treo cổ tự vẫn, chính là mẹ của Chu Khâm Việt.
Từ đó, Chu Khâm Việt không gọi Chu Chính Quốc là cha nữa. Sau này, Chu Chính Quốc dẫn tình nhân về ở chung trong nhà họ Chu một cách công khai. Chu Khâm Việt không thèm thu dọn hành lý, chỉ mang theo di ảnh của mẹ rời đi.
Vì vậy, khi nghe tin Chu Chính Quốc qua đời đột ngột, Chu Khâm Việt cũng chẳng tỏ ra buồn bã.
Tối hôm đó, Chu Khâm Việt còn dẫn Lộc Tinh đi đốt pháo hoa, vui vẻ chẳng chút u sầu, thậm chí có vẻ còn rất phấn khởi.