Phí Kính nói xong câu đó liền im lặng, Lộc Tinh cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ cúi đầu thổi nhẹ ly nước trên tay, để tâm trí trôi dạt lung tung.
Không gian trong phòng làm việc yên tĩnh đến mức kỳ lạ, giữa hai người duy trì một sự im lặng khó đoán.
Cứ thế kéo dài khoảng bốn đến năm phút.
Điều này khiến Lộc Tinh chắc chắn rằng Phí Kính thực sự không thấy đoạn video kia, nếu không, làm gì có thái độ điềm nhiên như vậy?
Đàn ông, ngoài mặt thì đa͙σ mạo nghiêm chỉnh, bên trong đều là một lũ sói đội lốt cừu.
Gặp phụ nữ xinh đẹp là chỉ muốn sờ mó, ôm hôn rồi làm chuyện kia, chẳng khác gì chó đực động dục.
Đây không phải định kiến, cũng chẳng phải Lộc Tinh thiên vị ai, vì Chu Khâm Việt cũng như vậy.
Có điều, anh chỉ “phát tình” với cô mà thôi.
Còn Phí Kính, nghĩ chắc cũng chẳng khác gì.
Đừng tưởng trông có vẻ nghiêm túc mà lầm, lên giường rồi thì ai biết điên cuồng đến mức nào?
Thấy những video kiểu đó, chẳng lẽ lại không có phản ứng gì?
Dù không nói ra thì ít nhiều cũng sẽ đánh giá người khác là nhẹ dạ hay tùy tiện, rồi thái độ cũng sẽ chẳng mấy tốt đẹp.
Dĩ nhiên, Lộc Tinh hoàn toàn không bận tâm Phí Kính nghĩ thế nào về mình.
Con người cô là vậy, với người để tâm thì sẽ quan tâm, lo lắng. Còn những ai không quan trọng thì hoàn toàn thờ ơ, mặc kệ người ta sống chết ra sao, liên quan gì đến mình?
Rõ ràng là không.
Vậy nên, chỉ có một đáp án duy nhất.
Phí Kính thật sự không nhìn thấy gì cả.
Lộc Tinh thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút cảm giác thoải mái như vừa trút được gánh nặng.
Ánh mắt Phí Kính vẫn dừng lại trên khuôn mặt cô, nhận ra sự thay đổi nhỏ ấy.
Không rõ Lộc Tinh vừa nghĩ đến điều gì hay thông suốt chuyện gì, mà chỉ trong tích tắc, chút u uất nơi hàng mày đã tan biến.
Ngay khoảnh khắc đó, nét mặt bỗng trở nên rạng rỡ, toát lên vẻ duyên dáng tự nhiên, không hề giả tạo hay cố ý làm màu.
Vẻ đẹp của Lộc Tinh không chỉ nằm ở diện mạo mà còn ở thần thái. Đôi mắt của cô không hề mang chút nịnh hót hay xu nịnh nào.
Vui hay buồn đều thể hiện rõ ràng, không hề che giấu, vô cùng thẳng thắn.
Phí Kính đã quá quen với những kẻ giả tạo hay luồn cúi, phần lớn đều có mục đích riêng khi nhờ vả anh. Nhưng Lộc Tinh là người đầu tiên dám tỏ thái độ lạnh nhạt với anh.
Thật sự khá thú vị.
Lộc Tinh uống cạn ly trà, liếc nhìn đồng hồ, tính ra ngoài xem tình hình. So với việc ở lại đây im lặng với Phí Kính, đi ra ngoài vẫn hơn.
Đặt ly xuống, Lộc Tinh đứng dậy bước về phía cửa. Vừa đi được hai bước, cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với Phí Kính:
“Ra ngoài xem chút chuyện.”
Chỉ là cái cớ thôi. Dù bên ngoài thế nào, cô cũng không có ý định quay lại nữa.
Thật sự không muốn ở chung với anh ta.
Phí Kính giống như một khúc gỗ vô vị, điểm cộng duy nhất có lẽ là khuôn mặt ưa nhìn và vóc dáng ổn. Còn lại thì chẳng có gì đặc biệt.
Lộc Thanh còn muốn mai mối cho họ, thật buồn cười. Ở bên một người nhạt nhẽo cả ngày, đến nói chuyện cũng không hợp, chẳng phải sẽ nghẹn chết sao?
Lộc Tinh nóng lòng muốn đi, nhưng chưa kịp ra đến cửa thì Phí Kính gọi lại.
“Chờ đã.”
Chờ cái gì?
Còn muốn nói gì nữa? Sao lúc nãy không nói?
Dù trong lòng hơi bực nhưng Lộc Tinh vẫn giữ bộ dạng hòa nhã.
“Có chuyện gì sao?”
Cô diễn khá đạt vai một cô gái ngoan ngoãn.
Phí Kính không vạch trần.
“Có thứ muốn nhờ xem giúp.”
Thứ gì vậy?
Lộc Tinh thầm nghi ngờ. Thứ gì mà nhất định phải nhờ cô xem, làm như chưa từng thấy bao giờ vậy?
Buông tay khỏi nắm cửa, Lộc Tinh nhìn Phí Kính tiến lại gần. Không nói thêm lời nào, anh lấy từ túi áo một chiếc điện thoại màu đen.
Lấy điện thoại ra làm gì? Muốn khoe nhãn hiệu? Hay là khoe ốp lưng?
Lộc Tinh càng thêm thắc mắc nhưng nghĩ lại, đường đường là viện trưởng kiểm sát, làm sao rảnh rỗi đến mức đó?
Vậy rốt cuộc là gì?
Hay muốn cho cô xem thứ gì trong điện thoại?
Lộc Tinh chợt khựng lại, linh cảm chẳng lành dâng lên.
“Không xem…”
Cô gần như phản xạ từ chối ngay lập tức.
Nhưng lúc này, chuyện có xem hay không đâu còn do cô quyết định.
“Rầm!”
Cánh cửa hé mở bị Phí Kính đá đóng lại. Anh vươn tay kéo Lộc Tinh, ép cô dựa vào cửa.
Tấm lưng cao lớn của anh che chắn tạo nên một khoảng không gian mờ ám.
Lộc Tinh vô thức nhấc chân định đá vào hạ bộ của Phí Kính nhưng anh nhanh hơn, dễ dàng nắm chặt đầu gối cô.
Chênh lệch sức lực quá rõ ràng, Lộc Tinh hoàn toàn không thoát ra được.
Cô gần như bị giam cầm nửa cưỡng ép trong lòng Phí Kính. Ngón tay anh lướt nhẹ qua màn hình điện thoại, giây tiếp theo, màn hình sáng lên.
Hình ảnh hiện ra là làn da trắng nõn.
Chẳng phải là đoạn video cô đã gửi đi sao?
Cả người Lộc Tinh cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng khiến cô gần như run lên. Dù vậy, vẫn ép mình phải bình tĩnh.
“Anh có vấn đề gì à? Đưa tôi xem cái này để làm gì?”
Cô buộc mình tỏ ra bình tĩnh, giả vờ vừa mơ hồ vừa tức giận.
Phí Kính quan sát biểu cảm của cô nhưng không vạch trần, chỉ hỏi ngược lại.
“Không thấy quen sao?”
Quen?
Sao có thể không quen? Đó chẳng phải là cơ thể của cô sao?
“Không thấy quen.”
Lộc Tinh dứt khoát phủ nhận, dù có ra sao cũng không thừa nhận.
Nhưng đối phó với người như Phí Kính, chỉ phủ nhận thôi là không đủ.
Muốn phản bác một ai đó, cách tốt nhất là đẩy nghi vấn về phía họ trước, chuyển hướng chủ đề càng xa càng tốt.
“Tôi đã nói không biết là không biết. Tốt nhất là buông tôi ra ngay, nếu không, đừng trách tôi tố cáo anh quấy rối.”
Giọng điệu cố ý nâng cao, khí thế áp đảo để chiếm ưu thế.
Phí Kính cảm thấy mình có phần đánh giá thấp cô. Còn chưa nói cô quấy rối anh, cô đã “gắp lửa bỏ tay người” trước rồi.
Xét về lý, anh mới là người “bị hại” trong chuyện này.
Trước khi Lộc Tinh gọi video, Phí Kính đang trên đường trở về viện kiểm sát. Trong lúc dừng đèn đỏ, đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat.
Anh mở lên xem, thấy cô gọi video thì hơi ngạc nhiên.
Nhưng vẫn bấm nhận cuộc gọi.
Rồi ngay lập tức, một đôi ngực trắng nõn hiện ra.
Tình huống đột ngột khiến Phí Kính, dù đã trải qua không ít sóng gió, cũng không giữ được bình tĩnh, suýt nữa đâm xe vào dải phân cách.
Còn về lý do ghi lại đoạn video, câu trả lời rất đơn giản.
Điện thoại của Phí Kính là hàng đặt riêng cho viện kiểm sát. Vì tính chất công việc, viện trưởng kiểm sát có thói quen lưu lại bằng chứng, mọi cuộc gọi đều tự động ghi âm và cả video cũng không nɠɵạı lệ.
Mọi chuyện xảy ra đều là trùng hợp.