Tuy đầu óc không ngủ nổi, song cơ thể thì đúng là rã rời.
Còn Giang Nhiên? Anh không quay về phòng.
Về phần anh đi đâu làm gì, Lâm Bất Ngữ cũng chẳng buồn quan tâm.
***
Sáng hôm sau, trong căn cứ bắt đầu lan truyền một số tin đồn.
Nghe nói đội A do Giang Nhiên dẫn đầu đã ra ngoài thu gom vật tư y tế, nhưng khi quay về lại tay trắng.
Đây là lần thất bại đầu tiên của đội A.
Không ai tin rằng với Giang Nhiên trong đội mà lại có thể về tay không.
Thế nên trong căn cứ nhanh chóng xuất hiện một phiên bản lời đồn khác, nói rằng Giang Nhiên đã giấu vật tư riêng, âm mưu lập thế lực mới, phản bội căn cứ.
Sáng sớm, Giang Nhiên bị thủ lĩnh căn cứ gọi tới văn phòng để tra hỏi.
Vừa bước vào văn phòng, khí thế của anh còn lấn át cả thủ lĩnh.
Trong khi thủ lĩnh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế làm việc, thì anh lại vắt chân nằm dài trên sofa đối diện.
“Ông muốn hỏi tôi, có giấu vật tư không à?”
Giang Nhiên vừa nói, vừa thong thả xoay xoay một khẩu súng lục nhỏ gọn trong tay. Đây là món đồ anh từng thu được từ một đợt vật tư trước, chính tay anh lục từ trong kho ra.
Anh thấy khẩu súng này rất hợp với Lâm Bất Ngữ.
Cô cầm súng trông đẹp lắm.
Giang Tòng Văn - thủ lĩnh căn cứ - ban đầu nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao.
Nhưng khi Giang Nhiên nhìn lại, ông ta lập tức nở nụ cười tươi rói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Ấy, cha con mình mà, cần gì phải nói những lời xa cách đó? Vật tư trong căn cứ chẳng phải cũng là của con à? Con là báu vật của cha, sao lại nói đến chuyện đút túi riêng này kia? Cha chỉ muốn hỏi, gần đây có ai chọc con không vui không? Có thì cứ nói, cha nhất định không để con phải chịu thiệt.”
Giang Nhiên nghe vậy thì cười nhạt, cảm thấy nực cười vô cùng.
Rõ ràng là ông ta sợ anh thật sự sẽ rời bỏ căn cứ, không còn làm “lá chắn” cho nơi này nữa.
Nếu không vì đã hứa với ông nội là không được giết ông ta, thì ông ta đã chết đi chết lại cả trăm lần rồi.
“Cái vẻ giả nhân giả nghĩa của ông, giữ lại cho đứa con riêng quý báu của ông ấy. Mấy hôm nữa nó về rồi, biết đâu lại cho ông một bất ngờ đấy.”
“Giang Đào sắp trở về?” Giang Tòng Văn nghe xong thì không nén nổi sự phấn khích.
Giang Nhiên liếc nhìn ông ta, cười khẩy: “Cho ông một lời khuyên, sau khi nó trở về, bảo nó đừng bén mảng đến gần khu tôi ở. Bằng không, tôi lỡ tay một cái, e là nó sẽ không còn mạng mà khoe với ông nữa đâu.”
Nụ cười trên mặt Giang Tòng Văn suýt nữa giữ không nổi, nhưng vẫn cố cười gượng: “Xưa nay Giang Đào rất biết điều, nó sẽ không làm phiền con đâu.”
“Vậy thì tốt.” Giang Nhiên gật đầu, vừa thảy khẩu súng nhỏ trên tay vừa ung dung rời khỏi văn phòng.
Vừa dứt bóng anh khuất sau cánh cửa, nụ cười trên gương mặt Giang Tòng Văn cũng lập tức biến mất.
Nếu không phải căn cứ hiện tại còn cần đến anh, ông ta thật sự rất muốn một lần nữa đạp thằng con bất hiếu đó vào giữa bầy zombie, để nó làm mồi cho chúng.
***
Ở một nơi khác trong căn cứ, Lâm Bất Ngữ đang rảnh rỗi dạo chơi, vô tình gặp lại nhân viên đăng ký lúc đầu tiếp nhận cô.
Người phụ nữ đó là một cô trung niên, vẻ ngoài khá dễ gần, lại rất biết nhìn sắc mặt người khác mà hành xử.
Vừa trông thấy Lâm Bất Ngữ, chị ta lập tức nở nụ cười tươi rói, nhanh chân chạy tới bắt chuyện.
Đến giờ Lâm Bất Ngữ vẫn chưa bị Giang Nhiên đuổi đi, trong lòng nhân viên đăng ký đã ngầm hiểu, chắc chắn là anh Nhiên nhà họ đã chìm sâu trong “bể tình” ngọt ngào này rồi, không nỡ dứt ra nổi.
Nghe nói hôm qua đi làm nhiệm vụ cũng dẫn cô ấy theo nữa cơ mà.
Ai đời đi làm nhiệm vụ nguy hiểm mà lại dắt theo một “bạn giường” chẳng biết làm gì ngoài nằm?
Chỉ có thể là thật sự mê mệt!
Nhân viên đăng ký thấy có cơ hội liền đi sát theo cô, vừa đi vừa nói chuyện, cố gắng kết thân.
Ban đầu chỉ là mấy chuyện vụn vặt trong căn cứ, nhưng nói mãi, nói mãi thế quái nào lại lệch đề tài.
Chị ta nghiêng người hỏi nhỏ: “Cô Lâm này, “phong độ” buổi tối đội trưởng Giang thế nào? Có mạnh không?”
Dù sao trước đây trong căn cứ từng đồn ầm lên rằng Giang Nhiên không tìm bạn giường là vì “không được”.
Bây giờ cuối cùng cũng có một người nằm bên cạnh anh, tất nhiên khiến người khác tò mò muốn hóng hớt.