Thuận nước đẩy thuyền cái đầu anh á! Ai thuận với anh?
Trong lòng thì chửi không ngớt, ngoài mặt lại ngọt như rót mật.
Lâm Bất Ngữ đẩy nhẹ vào ngực anh, liếc mắt oán trách: “Ứ ừ... Đội trưởng à, chỗ này hoang vu vắng vẻ lắm, không tiện đâu. Hơn nữa, đám Nhiếp Phi còn đang ở đây. Hay là, đợi về căn cứ rồi em sẽ “bù” cho anh nha...”
Nói thì nói vậy, chứ trong lòng cô đang âm thầm chống cằm suy nghĩ.
Hình như đi sai đường rồi thì phải?
Cô vốn định cảm hóa Giang Nhiên, nhưng có nói là cảm hóa bằng tình yêu đâu nhỉ? Bắt đầu lệch hướng từ đâu vậy trời?
Ồ, từ cái lúc cô lỡ miệng nói “tiếng sét ái tình”...
Tạch, cái miệng chết tiệt! Đúng là viết thư tình phụ giúp em trai quá nhiều, thành ra bây giờ mở miệng là toàn lời tán tỉnh sến súa!
“Được.” Giang Nhiên gật đầu, rồi buông cô ra, mở cửa xe bước xuống.
Nhiếp Phi và mấy người đang kiểm tra tình hình ở phía xa thấy Giang Nhiên đi tới thì lập tức tiến lại, hớn hở hỏi: “Xong việc rồi hả?”
Ánh mắt đang còn mang ý cười của Giang Nhiên thoắt cái trở nên lạnh ngắt.
Nhiếp Phi vội vàng đổi giọng: “À không không... em sai rồi, ý em là... anh nói chuyện với Lâm Bất Ngữ xong rồi à?”
Vừa rồi thấy hai người họ trong xe tình tứ mờ ám quá nên cả nhóm mới lặng lẽ rút lui, nhường không gian.
Không ai hỏi vì sao khi bị zombie rượt tới sát mông, Giang Nhiên lại không ra tay. Bởi họ đã quen với kiểu tính tình lười biếng, tuỳ hứng của anh muốn đánh thì đánh, không thích thì nằm chơi.
Có thể lúc ấy, anh vẫn chưa cảm thấy “đủ nguy hiểm”.
Chỉ có Lâm Bất Ngữ biết, khi đó, Giang Nhiên thật sự không thể cử động.
Và cũng chỉ có Giang Nhiên hiểu rõ Lâm Bất Ngữ, cái cô gái ngọt ngào quyến rũ kia, mục đích thật sự không phải là giết anh.
Nếu cô muốn, thì ngay lúc anh nói ra bí mật của mình cô đã có thể xuống tay rồi.
Nhưng cô không làm thế.
Cô không những không giết, mà còn diễn một màn “hy sinh bản thân, dụ đám zombie đi” rất chân thật.
Giang Nhiên phải thừa nhận, cho dù anh biết rõ có thể tất cả chỉ là màn kịch cô cố tình sắp đặt thì cảm xúc của anh vẫn bị dao động.
“Chậc.”
Anh không thích cảm xúc của mình bị kéo theo người khác. Vì điều đó đồng nghĩa với việc mất kiểm soát.
Bấy giờ Tô Nhã đã đi tới chỗ Lâm Bất Ngữ, không biết hai người đang nói gì bên cạnh xe, Giang Nhiên nghiêng đầu liếc sang một cái, vừa vặn trông thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô.
Giống hệt lúc cô tựa vào ngực anh trong xe. Rõ ràng trong lòng toàn là tính toán, vậy mà vẫn có thể ngọt ngào đưa tình, liếc mắt nói mấy câu thả thính sến rện.
Y như yêu tinh chuyên dụ người ta trầm luân.
Cô nói chuyện với Tô Nhã vui đến mức khiến cô nàng cười khúc khích không ngớt.
Tiêu Kinh Thừa thấy Giang Nhiên cứ nhìn chằm chằm Lâm Bất Ngữ, bèn đứng cạnh anh, đẩy nhẹ gọng kính, mặt đầy nghiêm túc nói: “Anh Nhiên à, anh theo Lâm Bất Ngữ luôn đi cho rồi. Như vậy mấy đêm cô đơn lạnh lẽo của anh có khi còn được an ủi chút niềm vui.”
“Đoàng!”
Giang Nhiên giơ tay phải, tia sét lập tức đánh trúng ngay sát chân Tiêu Kinh Thừa, suýt nữa thiêu cháy anh ta thành than.
Tiêu Kinh Thừa lập tức im như hến.
Giang Nhiên đưa mắt quét quanh, hỏi: “Chỗ này cách căn cứ bao xa?”
Quay lại chuyện chính, Tiêu Kinh Thừa nghiêm túc hẳn lên: “Vừa nãy em leo lên cao nhìn thử, chắc cách chừng hơn 10 cây số, có thể còn xa hơn. Giờ xe hết sạch xăng rồi, mà ban đêm zombie hoạt động mạnh hơn... Hay là mai hẵng quay về?”
Giang Nhiên không có cái gọi là “kiên nhẫn đến sáng mai”.
“Không cần chờ. Hơn 10 cây thôi, tôi dùng dị năng điều khiển xe cũng được.”
Nói là làm.
Mọi người nhanh chóng lên một chiếc xe khác.
Lần này, người lái là Giang Nhiên. Nhưng anh không hề đạp chân ga, chỉ đơn giản là nắm lấy vô lăng để điều khiển phương hướng.
Sức đẩy của chiếc xe là từ luồng sét cực mạnh phát ra từ tay anh. Giang Nhiên dùng dị năng để lái xe, tốc độ còn nhanh hơn cả đổ xăng chạy bình thường.
Lâm Bất Ngữ ngồi ghế phụ, chống cằm nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, trong lòng không khỏi cảm khái dị năng đúng là thần kỳ thật.
Đến cả lái xe mà cũng làm được.
Mọi người tăng tốc hết cỡ, cuối cùng đến khoảng 2 giờ sáng mới về tới căn cứ.
Vừa về tới nơi, Lâm Bất Ngữ lập tức lăn ra ngủ như chết. Rõ ràng zombie thì đâu cần nghỉ ngơi nhưng hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, khiến cô hiếm khi cảm thấy mệt như vậy.