Ơ?
Cả hai lập tức quay đầu nhìn cô ấy.
Tô Nhã bĩu môi, hất cằm về phía trong xe, ra hiệu cho Nhiếp Phi và Tiêu Kinh Thừa nhìn hai người đang ngồi phía sau: “Tôi thấy á, mục tiêu của Lâm Bất Ngữ, chính là anh Nhiên nhà mình.”
Mặc dù có thể không hẳn là tình yêu, nhưng chắc chắn là vì anh Nhiên.
Nhiếp Phi và Tiêu Kinh Thừa sau khi chứng kiến trình độ “tung hoành chém quỷ” của Lâm Bất Ngữ, đương nhiên sẽ không tin cô là loại người “yêu đương mù quáng” đơn thuần.
Trong mắt họ, suy nghĩ của Tô Nhã thật sự hơi ngây thơ.
Nhiếp Phi giật giật khóe miệng: “Cô thật sự tin Lâm Bất Ngữ nhìn thấy anh Nhiên của tụi mình là “tiếng sét ái tình” luôn đó hả?”
Mà hiện giờ ở trong xe, chính chủ Lâm Bất Ngữ đang bị cả nhóm lôi ra phân tích lại đang nghiêng đầu kề sát Giang Nhiên, thì thầm mấy câu thả thính nghe muốn sượng cả da gà.
“Đội trưởng à, thấy chưa? Tôi nói rồi mà, mạng của tôi không phải vô dụng. Đến lúc nguy cấp là có ích ngay đúng hăm? Tôi cản zombie cho anh đấy! Anh có cảm động hăm?”
Giang Nhiên vẫn chưa thể cử động, chỉ có thể mặc cho Lâm Bất Ngữ dụi dụi dính dính lên người anh.
Anh nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen sâu thẳm. Cô đang mở to đôi mắt lấp lánh như sao, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh chằm chằm.
Giang Nhiên không hề tin là cô thật sự thích anh.
Bởi vì ánh mắt và thái độ của một người khi thật sự thích ai đó là hoàn toàn khác biệt.
“Bởi vì cô chắc chắn bản thân sẽ không bị thương.”
Lại tạch. Chán thì thôi nhé!
Lâm Bất Ngữ bĩu môi: “Đội trưởng đúng là trái tim sắt đá. Lý trí kiểu gì mà lý trí dữ vậy trời? Không thể nghĩ thoáng một chút à, ví dụ như người ta thật sự có thể vì anh mà chết ó?”
Nhưng Giang Nhiên không để bản thân bị cô dắt mũi: “Mục đích.”
“Gì cơ?” Lâm Bất Ngữ giả ngơ cực kỳ chuyên nghiệp.
Giang Nhiên hiếm khi kiên nhẫn như vậy, chậm rãi nói: “Mục đích cô vào căn cứ Lam chắc chắn không phải là vì căn cứ, càng không phải vì tính mạng của thủ lĩnh căn cứ. Là vì tôi. Tôi muốn biết, cô cố tình tiếp cận tôi, rốt cuộc là vì cái gì?”
Nếu đến nước này mà anh còn không nhìn ra mục tiêu của cô là anh, vậy thì sống từng ấy năm thật uổng.
Lâm Bất Ngữ không ngờ anh lại thuộc loại “thể chất nhạy cảm” thế.
Vừa một phát đã đoán trúng mục tiêu là anh.
Chẳng qua mục tiêu thực sự của cô ấy hả... có vắt óc suy nghĩ anh cũng không thể đoán ra được đâu.
Vì vậy cô nheo mắt, làm mặt đáng yêu quyến rũ, uốn giọng nũng nịu, nói ra mấy câu thả thính sến súa nổi đình nổi đám trên mạng: “Anh biết tình yêu có thể đơn giản đến mức nào không? Đơn giản đến nỗi tôi chỉ cần nhìn thấy anh lần đầu tiên, đã không cách nào dứt ra được nữa rồi. Anh đoán đúng rồi đấy, mục tiêu củatôi chính là anh. Từ lần đầu gặp anh, ông trời đã thì thầm bên tai tôi bốn chữ “Không thể trốn khỏi”.”
Bốn chữ “Không thể trốn khỏi”, cô nói theo kiểu nhấn nhá từng chữ một, mỗi chữ lại kèm theo một cái liếc mắt đưa tình như muốn rút hồn anh đi.
Đối với boss phản diện, chẳng phải cần cảm hóa sao? Cô đã tâng anh lên tận mây xanh như thế rồi, ít nhiều cũng phải cảm động một tí chứ?
Dù sao mà nói thì những kẻ cần được cảm hóa, đều là những người từng bị thiếu tình thương!
Cô thề, mình đã rất chân thành khi thể hiện anh quan trọng đến nhường nào.
Giọng cô dịu dàng, ánh mắt nồng nàn, trông cứ như một yêu tinh dụ người đắm chìm không thoát ra nổi.
Thế nhưng Giang Nhiên lại cực kỳ lý trí.
Lý trí đến mức nhìn ra tất cả mọi thứ cô đang làm đều có chủ đích. Mà mục đích đó chính là anh.
Nhưng cô không yêu anh. Không hề có cái gọi là “tiếng sét ái tình” như cô thề thốt.
Anh sẽ không rơi vào cái bẫy quá lộ liễu này.
Giang Nhiên mím môi, rồi phát hiện cơ thể cuối cùng cũng cử động được.
Anh giơ tay kéo cô vào lòng, cúi đầu ghé sát tai cô thì thầm bằng giọng trầm thấp đầy nguy hiểm: “Yêu tôi đến vậy à? Vậy thì nếu tôi muốn lên giường với cô, cô có sẵn lòng không?”
Nụ cười trên mặt Lâm Bất Ngữ suýt thì đông cứng tại chỗ.
Lên... lên cái đầu anh á!
Ngày nào cũng lôi chuyện này ra uy hiếp cô, rõ ràng biết cô sợ cái này mà cứ đâm đúng chỗ yếu!
Phi!
“Gì chứ, yêu tôi đến mức có thể chết vì tôi, vậy mà chuyện thuận nước đẩy thuyền thế này, cô lại không chịu à?”