Sốc! Chị Đại Zombie Cưng Chiều Mỹ Nam Phản Diện Điên Phê!

Chương 31

Trước Sau

break

5 con zombie đầu tiên mà cô nổ sọ chính là 5 con đã uống máu cô, tiến hóa giả làm zombie cấp cao nhưng lại không nghe lời.

Sau khi xử lý xong mấy con đó, Lâm Bất Ngữ lập tức nhảy trở lại vào trong xe, ra lệnh cho Nhiếp Phi: “Lái xe, tiến lên!”

Tiếp theo, cô cầm chắc khẩu súng, nửa người thò ra ngoài cửa sổ, vừa ngắm vừa nhả đạn, từng phát một tiễn sạch lũ zombie biến dị bám theo.

Tô Nhã cũng không ngồi yên, dị năng biến cánh tay thành bàn tay khổng lồ như Kim Cương, đập chết từng con zombie một.

Địa hình khu vực này rộng rãi, tốc độ zombie lại không đồng đều, chỉ những con nhanh nhất mới có thể bám sát xe.

Vì vậy lũ zombie gần như nối đuôi nhau nhảy lên, từng đợt từng đợt bị xử lý, không như trong bệnh viện tập trung thành đàn, khó kiểm soát hơn nhiều.

Nhiếp Phi và Tiêu Kinh Thừa thì toàn tâm toàn ý tập trung vào việc lái xe.

Giang Nhiên vẫn hoàn toàn không thể cử động, anh ngồi ở ghế sau cạnh Lâm Bất Ngữ, nhìn thấy cô nửa người thò ra ngoài, mái tóc dài bị gió thốc tung bay về phía anh.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn theo những sợi tóc đó, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ khó diễn tả.

Anh muốn chạm vào tóc cô.

Cô quả nhiên giống như anh dự đoán là một cao thủ thực sự, chỉ giỏi giả vờ yếu đuối.

Ngay từ lần đầu gặp nhau, nhìn thấy cô ngồi phệt dưới đất, vẻ mặt tội nghiệp, đáng thương cầu xin anh tha mạng anh đã biết, cô đang diễn.

Mục tiêu của cô là vào được căn cứ Lam, mà vừa hay, anh cũng chẳng có chút tình cảm nào với căn cứ này.

Thế là anh thuận tay tạo điều kiện đưa cô về theo.

Thậm chí, anh còn mong chờ ngày cô khiến cái nơi này sụp đổ. Vì anh rất lười, không muốn bận tâm mấy chuyện rắc rối đó.

Thời gian trôi dần, chiếc xe cuối cùng cũng bỏ lại đàn zombie ở phía sau.

Trời đã sắp tối.

Để chạy thoát khỏi đám quái vật kia, họ đã rẽ sang một hướng cực kỳ xa tuyến đường ban đầu, mà nhiên liệu trong xe cũng gần cạn rồi.

May mà họ đã rời khỏi khu vực thành phố, chạy tới một thị trấn nhỏ không rõ tên gọi.

Mọi người lần lượt xuống xe.

Lúc này Tiêu Kinh Thừa vẫn còn cảm giác như vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan, quay đầu nhìn Lâm Bất Ngữ vẫn đang ngồi trong xe, rồi khẽ nói với Nhiếp Phi bước xuống cùng mình: “May mà có Lâm Bất Ngữ, nếu không thì bọn mình chết chắc.”

Nhiếp Phi cũng quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Bất Ngữ đang nhắm mắt, tưởng cô đang ngủ.

Anh ta thở dài một hơi: “Cô ấy càng mạnh, càng chứng tỏ việc cô ấy gia nhập căn cứ Lam có mục đích riêng.”

Dù sao một người mạnh đến vậy, làm gì có lý do cam tâm tới căn cứ khác chỉ để làm bạn giường cho người ta?

Tiêu Kinh Thừa đẩy nhẹ gọng kính đen trên sống mũi, trên gương mặt thanh tú nở một nụ cười nhạt: “Căn cứ Lam chưa từng cứu mạng chúng ta. Nhưng Lâm Bất Ngữ thì có.”

Trong tận thế, tìm được một căn cứ ổn định để sống sót đã rất khó.

Nhưng với thực lực của bọn họ, dù đi đến căn cứ nào, cũng sẽ lập tức trở thành nhân vật nòng cốt.

Cho nên, không có gì phải sợ.

Nhiếp Phi lập tức hiểu ra ẩn ý của Tiêu Kinh Thừa: nếu sau này Lâm Bất Ngữ thật sự muốn đối đầu với căn cứ Lam, vậy thì chiến thôi.

Dù sao thì bọn họ đã chán ngán đến tận cổ cái nơi đó, cùng với tên thủ lĩnh trên danh nghĩa kia rồi.

“Anh nói đúng.” Nhiếp Phi gật đầu: “Lâm Bất Ngữ đã cứu mạng chúng ta, thì món nợ đó phải trả, mà đã trả thì phải trả bằng cả mạng sống!”

Anh ta gãi đầu một cái, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc: “Chỉ không ngờ cái cô mà trước kia cứ tưởng là tơ hồng yếu đuối, lại mạnh khủng khiếp đến thế. Anh đoán xem, lúc cô ấy dụ đám zombie đi mấy phút đó, rốt cuộc đã làm gì trên đó vậy?”

Họ vốn đã nghi ngờ từ sớm, Lâm Bất Ngữ tuyệt đối không phải loại yếu đuối dựa dẫm.

Nhưng không ngờ cô lại lợi hại đến mức ấy.

Khí chất bình tĩnh đối diện với zombie, cộng với kỹ thuật bắn tỉa chính xác từng phát một tất cả đều đủ để chứng minh thực lực của cô.

Hơn nữa, cảm giác mà cô mang lại cho người khác, không phải kiểu “sau tận thế mới thức tỉnh dị năng nên mới mạnh”, mà là cô vốn dĩ đã rất mạnh từ trước rồi.

Tô Nhã khoanh tay trước ngực, chăm chú lắng nghe hai người phân tích, rồi nghiêm túc đưa ra kết luận: “Chỉ có mấy ông đàn ông các anh mới nghĩ cô ấy vào căn cứ Lam vì mục đích to tát gì đó.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc