Lâm Bất Ngữ oan gần chớt, cô thì biết gì đâu! Làm gì đã làm tới bước đó chứ?
Thế là cô thuận miệng buông một câu: “Cũng tạm được.”
Chỉ là “tạm được” thôi à?
Vẻ mặt nhân viên đăng ký lập tức cứng đờ, đầy biểu cảm “tôi hiểu rồi”.
Xem ra, lời đồn không phải không có lý.
Lúc đi ngang qua khu ký túc của nhân viên đăng ký, chị ta gọi Lâm Bất Ngữ lại, rồi chạy ù vào phòng, lấy ra một chiếc chai trắng đưa cho cô.
“Cái này là gì vậy?” Lâm Bất Ngữ cầm lấy cái chai, trông nó rất giống sữa tắm.
Nhân viên đăng ký cười tít mắt: “Đồ tốt để tắm đó. Chồng tôi đi làm nhiệm vụ nhặt được ngoài kia, mấy món thế này không cần nộp kho đâu. Tôi còn nhiều lắm, cô cứ cầm về dùng đi!”
Đúng thật là đồ tắm, là sữa tắm thật kìa.
Lâm Bất Ngữ mở nắp chai ra ngửi thử, ấy, mùi còn thơm bất ngờ.
Thế giới tận thế trong quyển tiểu thuyết này không đến mức ô nhiễm nguồn nước quá nặng như mấy quyển khác, phần lớn nước ở đây vẫn còn dùng được.
Mà đúng lúc bên Giang Nhiên không có sữa tắm.
“Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, cảm ơn chị.”
Lâm Bất Ngữ vừa đi vừa khẽ ngân nga mấy câu hát, tâm trạng cực tốt trở về chỗ ở.
Trong phòng, Giang Nhiên đang nằm trên giường. Hai tay anh đan sau đầu, gối đầu lên đó, vẻ mặt lười nhác như đang thư giãn.
Thấy cô ôm đồ đi thẳng vào phòng tắm, Giang Nhiên nhàn nhạt nhắc một câu:
“Vừa nãy tôi đến kho lấy về cho cô một cái thùng gỗ rồi đấy.”
Tắm bằng thùng gỗ á?
Xịn dữ vậy.
Lâm Bất Ngữ quay đầu nhìn Giang Nhiên, thấy anh đang lười biếng nằm trên giường, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà như thể trên đó có gì hay ho lắm vậy.
Cô không nhịn được, lon ton bò lên giường, sát lại gần bên anh, bắt đầu giở trò:
“Ơ kìa, đội trưởng! Sao tự dưng hôm nay anh đối xử tốt với tôi vậy? Chẳng lẽ là...”
“Không phải.” Giang Nhiên không đợi cô nói hết đã thẳng thừng cắt ngang.
Bông hoa ăn thịt người xinh đẹp kia vừa dán sát lại đã bắt đầu đảo tròng mắt, chỉ nhìn thôi cũng biết miệng cô sắp phun ra lời nào đó không đứng đắn cho lắm.
Giang Nhiên đưa tay che luôn mặt cô, không buồn nhìn.
Trong lòng Lâm Bất Ngữ thì đang lượn mấy vòng uốn éo.
Trong nguyên tác viết rõ Giang Nhiên là một phản diện máu lạnh vô tình, tàn nhẫn với cả người lẫn zombie, ra tay không chút lưu tình.
Thậm chí đến cả cha mẹ ruột chết trước mặt, anh cũng không thèm chớp mắt.
Là một cỗ máy giết zombie không có cảm xúc.
Ngay cả hệ thống cũng từng cảnh báo, muốn cảm hóa được nhân vật kiểu này là chuyện cực kỳ gian nan.
Nhưng khi thật sự tiếp xúc với anh, Lâm Bất Ngữ lại cảm thấy có vẻ không hoàn toàn như vậy.
Ban đầu thì đúng, anh hoàn toàn dửng dưng với cô. Nhưng bây giờ? Rõ ràng đã có chút thay đổi rồi đấy chứ?
Cô đoán có lẽ có liên quan đến chuyện xảy ra trong lần đi thu gom vật tư vừa rồi.
Lâm Bất Ngữ bỗng nắm lấy tay anh, cười rạng rỡ, áp sát lên ngực anh: “Đội trưởng! Anh cứ thừa nhận đi mà! Anh mềm lòng với tôi rồi đúng không? Có phải vì bất ngờ phát hiện ra tôi có ích, biết chắn zombie cứu mạng cho anh không?”
Lại nhắc chuyện đó nữa.
Mà còn cố tình uốn giọng mềm mại, ngọt xớt như rót mật.
Bàn tay nhỏ mềm mại, mát lạnh của cô cứ thế nắm lấy tay anh khiến Giang Nhiên lập tức có cảm giác rõ rệt.
Anh thản nhiên rút tay về, đưa tay kẹp lấy cằm cô, cong môi nở nụ cười nửa thật nửa đùa: “Đúng rồi, phát hiện ra cô có ích phết, đến lúc cần còn có thể cứu mạng cho tôi.”
“Chậc, ngoài miệng chối chứ lòng thì thừa nhận hết rồi.”
Lâm Bất Ngữ bĩu môi đẩy nhẹ anh một cái. Thôi bỏ đi, tên phản diện này nhất thời khó mà có nhân tính.
Ngay từ khi nhận nhiệm vụ, cô đã biết người này không dễ cảm hóa chút nào.
“Ứ ừ, tôi đi tắm đây. Đội trưởng nhớ chờ em nhoa...” Cô vừa nháy mắt đầy tình ý, vừa lướt khỏi người anh, bước đi với dáng vẻ tiêu sái như gió.
Bề ngoài thì tỏ ra đa tình, thâm tình, thực chất lại vô cảm. Rõ ràng là cô biết chắc anh sẽ không động vào mình.
Giang Nhiên đưa mắt nhìn cô bước vào phòng tắm, Lâm Bất Ngữ bỗng quay đầu lại, nhướng mày nói đầy ám chỉ: “Muốn tắm cùng không?”
Nói xong còn nháy mắt quyến rũ một cái.
Giang Nhiên lập tức nhắm mắt, không thèm đáp.
Lâm Bất Ngữ cười trộm, ghẹo được cái tên mặt lạnh này một chút, đúng là vui không chịu được.