Sốc! Chị Đại Zombie Cưng Chiều Mỹ Nam Phản Diện Điên Phê!

Chương 24

Trước Sau

break

Đội xe hôm nay có 2 chiếc.

Người cầm lái dẫn đầu là Tiêu Kinh Thừa, vì dị năng của anh ta có thể hóa đá zombie, rất thích hợp mở đường.

Sau khi vào đến khu nội thành, mọi người phát hiện trên đường hoàn toàn không có lấy một bóng người.

Lẽ ra khu này phải đầy rẫy zombie cấp thấp đi lang thang mới đúng. Giờ thì đến một con cũng không thấy, cảm giác này khiến ai nấy đều thấy bất an.

Nhiếp Phi cầm bộ đàm lên hỏi: “Lão Tiêu, tình hình sao rồi? Phía trước có gì bất thường không?”

Tiêu Kinh Thừa đã lái đến trung tâm thành phố.

Không còn cách nào khác, bệnh viện hôm nay họ cần tới là bệnh viện tốt nhất trong thành phố, nằm ngay khu trung tâm.

Anh ta giơ ống nhòm lên quan sát các cửa sổ của bệnh viện, bình tĩnh nói: “Chẳng có gì cả, rất lạ. Ngay cả trong bệnh viện cũng chẳng thấy bóng zombie. Có khi nơi khác đang có dị năng giả chiến đấu, lũ zombie bị hấp dẫn sang đó rồi.”

Nhiếp Phi chuyển lời lại đầy đủ. Giang Nhiên cầm bộ đàm lên, giọng lạnh lẽo: “Đợi chúng tôi đến rồi cùng vào. Tuyệt đối không được hành động đơn lẻ.”

“Rõ.”

Lúc Lâm Bất Ngữ nghe họ nói chuyện, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác rất kỳ quái.

Chính xác hơn là một loại lực hút khó diễn tả từ hai phía.

Giống như cô đang thu hút một đám zombie ở đâu đó, đồng thời, cũng đang bị chính đám đó hấp dẫn. Cô có linh cảm, có một nhóm zombie rất mạnh đang ở gần đây, chờ đợi cô.

Một loại cảm ứng đến từ đồng loại.

Thế nhưng vì không có tinh hạch, cô không thể xác định chính xác phương hướng luồng gọi mời kia.

Cô cau mày suy nghĩ, cho đến khi Giang Nhiên dừng xe lại phía sau xe của Tiêu Kinh Thừa.

Anh mở cửa bước xuống, Nhiếp Phi và Tố Nhã cũng theo sau rời khỏi xe.

Lâm Bất Ngữ lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, rồi cũng nhanh chóng xuống xe theo.

Giang Nhiên đứng ở vị trí đầu tiên, chống tay lên hông, ngẩng đầu quan sát khắp khu bệnh viện.

Lâm Bất Ngữ lặng lẽ tiến lại gần, thì đột nhiên nghe anh cất giọng:

“Bạn giường nhỏ à, hôm qua cô nói nếu tôi muốn sao trên trời cô cũng sẽ hái xuống cho, đúng không?”

Giờ mà nhắc lại mấy lời tình cảm sến súa này làm gì chứ?

Thấy ánh mắt “khó nói nên lời” của ba người Nhiếp Phi, Tố Nhã và Tiêu Kinh Thừa đang đổ dồn về phía mình, Lâm Bất Ngữ chẳng hề thấy xấu hổ chút nào, còn mỉm cười đáp lại:

“Đúng rồi. Sao vậy, tổ trưởng muốn thứ gì à?”

Khóe môi Giang Nhiên khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười đó không hề chạm tới đáy mắt: “Tôi muốn cô đi thám thính bệnh viện. Dám đi không?”

Thám thính bệnh viện?

Dễ thế?

Với thân phận zombie của Lâm Bất Ngữ, chuyện này đúng là trò trẻ con.

“Dĩ nhiên là được rồi.” Cô cười rạng rỡ như hoa, còn phóng cho anh một cái hôn gió: “Không ngờ điều tổ trưởng muốn lại đơn giản thế. Anh cứ yên tâm, anh muốn gì, tôi đều sẽ cho.”

Dứt lời, cô quay người lao đi như thiêu thân lao vào lửa, phóng thẳng về phía bệnh viện.

Bóng lưng phơi phới ấy, bước chân tung tăng ấy, hệt như lời Tiêu Kinh Thừa từng nói. Quả nhiên là một công chúa nhỏ chưa từng trải đời.

Cô thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì sao?

Nhưng từ đầu đến cuối, Giang Nhiên luôn biết cô có mục đích riêng.

Anh dám cá, cô hoàn toàn hiểu rõ lý do anh để cô đi trước là gì: Chắn mọi nguy hiểm chưa biết.

Nói thẳng ra, cô là mồi nhử.

Giang Nhiên cứ thế đứng nhìn bóng dáng cô lao vút vào bên trong bệnh viện.

Đến Tố Nhã cũng thấy không nỡ: “Tổ trưởng, thật sự muốn thử cô ấy kiểu này à?”

Tiêu Kinh Thừa liếc nhìn Tố Nhã, trong lòng cảm thấy cô nàng cũng quá ngây thơ.

Cô nghĩ anh Nhiên cho cô ta đi là để kiểm tra sao? Rõ ràng là muốn cô ta làm mồi nhử thật sự.

Có điều Lâm Bất Ngữ là ngu thật hay gan to tày trời đây? Một thân một mình lao vào bệnh viện chưa rõ tình hình.

Ngay khi Lâm Bất Ngữ bước vào bên trong, Giang Nhiên lập tức cử động, nhưng anh vừa động thì cô đã xuất hiện ở tầng 2 của bệnh viện.

Cô đứng bên cửa sổ tầng hai, vẫy tay với Giang Nhiên vừa kịp đến cửa bệnh viện.

“Vào được rồi, bên trong không có zombie cấp cao.”

Một câu này khiến bước chân Giang Nhiên khựng lại, đồng tử đen láy bỗng chốc co rút.

Anh nhìn chằm chằm cô gái đang đứng bên cửa sổ, nhoẻn miệng cười với mình.

Cô biết rõ mục đích của anh! Cô không hề ngốc.

Vậy tại sao rõ ràng biết mình là mồi nhử, cô vẫn xông vào?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc