Lâm Bất Ngữ không nghĩ rối rắm như anh. Đơn giản thôi, cô là zombie, đâu có sợ zombie. Thế nên bị lấy ra làm mồi nhử thì đã sao?
Dù gì cô cũng chẳng hy vọng người chỉ vừa quen biết một hai hôm sẽ sinh ra chút tình nghĩa gì với mình.
Không kỳ vọng, sẽ không thất vọng. Giang Nhiên chẳng qua chỉ là mục tiêu nhiệm vụ mà thôi.
Không riêng gì Giang Nhiên, ngay cả Tiêu Kinh Thừa và những người còn lại cũng ngạc nhiên khi nghe thấy câu đó.
Lâm Bất Ngữ biết rõ mục đích thật sự của tổ trưởng!
Giang Nhiên không chần chừ thêm nữa, lập tức bước nhanh vào bệnh viện. Tiêu Kinh Thừa, Nhiếp Phi và Tố Nhã cũng lần lượt bám theo.
Khi cả nhóm hội tụ cùng Lâm Bất Ngữ, câu đầu tiên cô nói với Giang Nhiên là:
“Làm mồi nhử thế này được không? Không khóc nhè, không run rẩy, càng không nhát gan.”
Thậm chí giọng cô còn mang theo chút đắc ý.
Không ai bị lấy làm mồi nhử mà lại vui vẻ cả. Nhưng Lâm Bất Ngữ lại tỏ ra như thể hoàn toàn chẳng để tâm chuyện mình bị dùng làm mồi nhử.
Rõ ràng nhìn như một cô công chúa mong manh dễ vỡ, vậy mà tâm lý lại tốt đến bất ngờ.
Nhìn cô ngẩng đầu ra vẻ chờ khen, ngay cả người cùng giới như Tố Nhã cũng thấy cô đúng kiểu yêu vào là ngu.
Trừ lý do đó ra, cô ấy thật sự không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Giang Nhiên cúi đầu nhìn cô, ánh nhìn đen thẳm dừng lại trên khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ ấy.
Cô cười lên là mắt cong cong, răng trắng lóe ra, vừa đáng yêu vừa vô hại.
“Bị làm mồi nhử mà còn vui như thế, nên nói cô là quá vô tâm hay là quá có tâm đây?” Anh khẽ nói, ánh mắt đối diện ánh mắt cô.
“Dĩ nhiên là có tâm rồi.” Lâm Bất Ngữ dùng hai tay tạo hình trái tim đưa về phía anh, miệng nói mấy lời tình sến rện như thể đã tập cả trăm lần:
“Đây là một trái tim yêu anh! Tôi nói rồi mà, anh muốn gì, tôi đều sẽ cho, kể cả mạng sống của tôi.”
Cảm động đi chàng trai, chị đây chính là thần nữ của tình yêu vô bờ bến!
Đây là đỉnh cao của văn phong “cho cả mạng” đấy nhé!
“Mạng cô?” Giang Nhiên giơ tay đặt lên mặt cô, dùng lòng bàn tay đẩy cô ra xa:
“Đừng có tặng mấy thứ vô dụng như thế. Tôi lấy mạng cô làm gì?”
“Ơ kìa, đừng nói sớm vậy chứ. Đây là tận thế đấy, mạng người vẫn rất có giá trị mà! Tôi có thể làm mồi nhử cho anh dò đường, như vừa rồi ấy. Nếu nơi nào có nhiều zombie biến dị, có tôi ở đó, anh chỉ cần tiện tay ném tôi ra là biết ngay chỗ đó có nguy hiểm hay không. Nhẹ nhàng dễ dàng ghê chưa?”
Cô nói lời ngon tiếng ngọt cứ như thể đã yêu Giang Nhiên đến độ sống chết cũng mặc kệ.
Nhiếp Phi rùng mình, không nhịn được xoa xoa cánh tay. Anh ta công nhận, đúng là sến phát ớn.
Tiêu Kinh Thừa thì đẩy gọng kính, thầm nghĩ: đúng là mình không hiểu nổi kiểu tơ hồng bám người này.
Có lẽ mục đích thật sự của cô ta khi vào căn cứ Lam, chẳng phải để lấy mạng thủ lĩnh hay tra ra bí mật gì hết.
Mà là muốn “thu phục” dị năng giả mạnh nhất căn cứ này, Giang Nhiên.
Tiếc là, anh Nhiên là một cỗ máy giết zombie không cảm xúc.
Nếu thật sự phải nói anh có phản ứng cảm xúc gì với thứ gì đó thì chỉ có zombie. Anh cực kỳ căm ghét chúng.
Phía trước chính là khu nhà thuốc của bệnh viện, họ cần vào đó lấy dược liệu.
Lâm Bất Ngữ đi sát bên Giang Nhiên, Tiêu Kinh Thừa đi đầu mở đường, Tố Nhã và Nhiếp Phi lo bọc hậu.
Trong bệnh viện vắng tanh, mỗi bước chân đều vang vọng từng hồi trong không gian rỗng rãi.
Cô tò mò quay trái ngó phải, trông chẳng giống chút nào với trạng thái cảnh giác căng thẳng của những người khác.
Dù đội hình của họ rất mạnh nhưng tận thế đã trôi qua 1 năm, thứ biến dị không chỉ là con người, mà cả zombie.
Một khi đụng trúng zombie có dị năng, dù là họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vì chỉ cần bị zombie làm rách da, họ sẽ lập tức bị lây nhiễm. Còn muốn thắng zombie, họ buộc phải ra tay chuẩn xác, chém dứt điểm ngay lập tức.
Thế nên dù là người dẫn đầu như Tiêu Kinh Thừa hay bọc hậu như Nhiếp Phi và Tố Nhã, tất cả đều căng chặt dây thần kinh, cảnh giác tối đa với xung quanh.
Giang Nhiên liếc sang Lâm Bất Ngữ đang đi bên cạnh cũng quan sát xung quanh, song bộ dạng cô lại giống như đang đi tham quan du lịch thì đúng hơn.