Sốc! Chị Đại Zombie Cưng Chiều Mỹ Nam Phản Diện Điên Phê!

Chương 23

Trước Sau

break

“Cho dù có quay lại bao nhiêu lần, chỉ cần tôi còn sức tôi vẫn sẽ nhúng tay vào. Tôi sẽ không bao giờ cho rằng người không có dị năng thì đáng bị lấy ra làm lá chắn sống, hay bị chà đạp. Nhưng mà!”

Cô liếc nhìn Giang Nhiên, cười lấy lòng: “Nhưng mà... tôi không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên anh. Dù sao mỗi người có một kiểu trải nghiệm, tư tưởng vì thế cũng khác nhau. Tôi chỉ đại diện cho góc nhìn của riêng tôi thôi.”

“Dù có lặp lại bao nhiêu lần, cô vẫn sẽ can thiệp?” Giang Nhiên nhìn vào đôi mắt trong veo kia, bất giác lại muốn châm một điếu thuốc.

“Ừm hứ, chuyện đó thì không thay đổi đâu. Nhưng phải là trong trường hợp tôi có thể tự bảo vệ mình cơ.”

Giang Nhiên bỗng thấy lời Tiêu Kinh Thừa nói có lý hơn bao giờ hết.

Quả thật, cô giống một công chúa chưa từng bị cuộc đời vùi dập.

Nếu không, sao lại có thể nói ra được những lời ngây thơ đến vậy?

“Đợi đến khi cô nếm đủ cay đắng rồi, có khi em sẽ không nghĩ thế nữa đâu.”

Lâm Bất Ngữ chớp mắt mấy cái: Tôi còn phải ăn bao nhiêu cay đắng nữa thì mới vừa lòng anh hả?

Từ hai bàn tay trắng mà bò lên tới chức đội trưởng đặc nhiệm, cô đã nuốt không biết bao nhiêu đắng cay. Lượng khổ cô từng trải qua chắc còn nhiều hơn số nước người thường từng uống.

Cái tên này thật độc miệng!

Còn muốn cô ăn thêm khổ nữa cơ đấy!

 “Ngủ đi.” Anh đột nhiên nói.

Lâm Bất Ngữ chớp chớp mắt, ban ngày ban mặt, ngủ gì chứ? Chẳng lẽ là loại ngủ đó?

Cô lập tức đưa tay che cổ áo lại, trong đầu bỗng hiện lên câu hỏi: nếu zombie và con người kết hợp, có bị lây nhiễm không nhỉ?

Vừa nghĩ xong, cô liền muốn tự tát mình hai cái. Càng lúc càng không có giới hạn rồi.

Cô len lén dịch sát lại gần Giang Nhiên, nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện: “Tổ trưởng, bao giờ tổ mình được ra ngoài làm nhiệm vụ vậy?”

Cô muốn ra ngoài tìm vài thứ, ví dụ như hoa hướng dương, kẹo bông gòn, với cả ớt cay nữa.

“Cô hỏi làm gì?” Giang Nhiên đã nằm xuống, tiện tay kéo chăn từ người cô đắp lên mình.

“Chậc, chẳng phải tôi vừa nói mấy câu không hay à? Tôi muốn ra ngoài tìm mấy thứ anh thích để bù lại mà.”

Dỗ anh à?

Giang Nhiên liếc cô một cái: “Tôi thích gì, cô sẽ đi tìm thứ đó cho tôi à?”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Bất Ngữ nhất định phải dốc sức cảm hóa anh. Cô chớp chớp mắt, cố tình không nói thật, ánh mắt long lanh nhìn anh, giọng điệu không đứng đắn: “Ai bảo tổ trưởng là người khiến tôi vừa gặp đã thích? Anh mà đòi sao trên trời, tôi cũng sẽ trèo lên hái về cho bằng được.”

Câu này nghe thì ngọt đấy, nhưng lại rất sáo rỗng, như kiểu mấy tên lăng nhăng thường dùng để lừa con gái.

Miệng thì như rót mật, tâm cơ thì chất cao hơn đầu.

Giang Nhiên bật cười thành tiếng: “Được, mai ra nhiệm vụ, tôi cho cô cơ hội để thể hiện thành ý.”

Thời gian trôi rất nhanh.

Hôm sau, quả nhiên đến lượt tổ Giang Nhiên nhận nhiệm vụ. Mục tiêu là đến bệnh viện thu thập vật tư y tế.

Đây là loại vật tư khó tìm nhất. Vì sau 1 năm tận thế, phần lớn bệnh viện đều đã bị cướp sạch. Chỗ nào chưa bị vét sạch, chắc chắn đều có zombie biến dị canh giữ.

Khi Lâm Bất Ngữ theo Giang Nhiên bước lên xe việt dã quân dụng, Tố Nhã và Nhiếp Phi ngồi chung xe đều kinh ngạc.

Cả hai đồng loạt quay sang nhìn Giang Nhiên.

Tố Nhã thẳng thừng lên tiếng: “Anh Nhiên, anh định dẫn cô ta theo thật à? Không sợ lát nữa bị dọa khóc sao?”

Lâm Bất Ngữ ngồi ghế phụ, nghe vậy thì quay đầu lại thay Giang Nhiên đáp: “Yên tâm, tôi không dễ khóc vậy đâu.”

Hôm nay cô thay một bộ đồ mới, là do Giang Nhiên “quăng” cho.

Một bộ đồ thể thao trắng tinh, chắc là đoán cô thích màu trắng nên cố tình chọn.

Cộng thêm gương mặt sạch sẽ, xinh đẹp của cô, cảm giác vừa ngây thơ vừa thuần khiết đến mức muốn phạm tội.

Trông chẳng khác gì học sinh cấp 3.

Nhiếp Phi không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Em gái Bất Ngữ, tôi hỏi thật, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Ra ngoài làm nhiệm vụ, thân phận là do mình tự tạo ra.

Dù đã 26 tuổi, nhưng cô vẫn dõng dạc: “Vừa tròn 18.”

Là con gái, thì giả vờ ngây thơ một chút cũng có sao?

Câu vừa dứt, mấy “lão làng” trong xe suýt chút nữa bị sặc nước bọt.

Nhìn đôi mắt to tròn long lanh của cô, Nhiếp Phi và Tố Nhã thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên vẫn chỉ là một cô nhóc chưa hiểu sự đời.

Giang Nhiên đang lái xe không nói gì, nhưng đôi mắt đen thẳm khẽ nheo lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc