Vừa đi, anh vừa khẽ ngân nga một giai điệu gì đó, thần thái cực kỳ thoải mái.
Nhưng trong mắt đám người tổ B lúc này, dáng vẻ thư thái ấy còn đáng sợ hơn cả zombie cấp cao.
Sau khi Giang Nhiên rời đi, Triệu Bằng - kẻ vừa mách lẻo - run như cầy sấy, chỉ hận không thể tàng hình ngay tại chỗ.
Còn Hứa Phi Ngôn thì mặt lúc đỏ, lúc xanh, lúc lại tím tái, đổi màu liên tục... thật sự vô cùng đặc sắc.
***
Giang Nhiên hiếm khi có lúc lương tâm trỗi dậy, ra mặt vì cô.
Còn bên này, Lâm Bất Ngữ đang cuộn mình trên giường, cong queo như một con giòi. Cô đang hối hận tới mức muốn cắn lưỡi vì mớ lời đạo lý mình vừa tuôn ra với Giang Nhiên.
Vừa vò tóc bứt tai, vừa tự mắng mình như lên đồng.
Đây là tận thế đó trời ơi.
Cô đi dạy đạo đức cho mấy người đã quen sống giữa chết chóc, quen cảnh mạnh hiếp yếu để làm gì cơ chứ?
Lỡ đâu Giang Nhiên thấy mình nhiều chuyện, lắm mồm, đầu óc không tỉnh táo thì sao?
Haiz...
Cô thở dài một hơi như chó thở dốc: Thời thế số khổ mà.
Người ta thì tranh thủ nịnh nọt Giang Nhiên, còn cô lại lỡ mồm giảng đạo lý dạy đời anh. Giờ thì hay rồi, làm sao để Giang Nhiên xem mấy lời cô vừa nói như chó sủa gió bay đây?
[Ê hệ thống! Hệ thống, ra đây mau!]
Hệ thống cảm nhận được dòng suy nghĩ của cô lại liên quan đến Giang Nhiên, lập tức bật ra nhảy nhót trong đầu cô: [Có mặt, ký chủ cần gì?]
Lâm Bất Ngữ nói nhanh: [Mày có thể cho tao biết mấy thứ Giang Nhiên thích không? Tao muốn cảm hóa anh ta, muốn lấy lòng anh ta, thì ít nhất cũng phải biết ảnh thích gì chứ?]
Hệ thống im lặng một lúc, rồi mới lật lại dữ liệu: [Theo hồ sơ ghi lại, sau tận thế, Giang Nhiên gần như không còn sở thích gì. Anh ta là kiểu người không ham muốn, không cảm xúc.]
[Vậy trước tận thế thì sao?]
[Trước tận thế thì có. Anh ta từng nói thích hoa hướng dương, vì cảm thấy nó mang lại hy vọng. Thích ăn cay, vì thấy cay khiến anh ta cảm nhận được bản thân còn sống. Còn thích cả kẹo bông gòn, vì đó là món quà vặt đầu tiên mẹ anh ta từng mua cho.]
Nghe hệ thống nói xong, Lâm Bất Ngữ bỗng nhiên trầm mặc.
Tại sao nghe như kiểu cuộc sống của boss phản diện này trước tận thế cũng chẳng hạnh phúc gì vậy?
Như thể một người từng đứng giữa cái chết, chẳng thấy chút ánh sáng nào, chỉ còn biết tự lừa mình bằng vài thứ tượng trưng để tiếp tục tồn tại.
Anh ta từng bị ngược đãi à? Thôi bỏ đi, giờ chưa phải lúc nghĩ mấy thứ đó. Quan trọng là phải dỗ anh ta cho yên đã!
Nhưng mà mình phải đi đâu kiếm hoa hướng dương, kẹo bông gòn với ớt cay cho anh ta chứ? Giờ đến miếng ăn mình còn phải dựa vào tổ A phát cho, y như cái đứa chuyên đi xin ăn ấy.
Cô đang vò đầu bứt tai vì không nghĩ ra giải pháp thì... “Cạch”, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng của Giang Nhiên xuất hiện ngay giữa khung cửa.
Cô lập tức co người lại, cuộn mình trong chăn như cái kén tằm, trợn to mắt nhìn anh.
Giang Nhiên liếc qua cái tư thế kỳ quặc của cô, rồi sải bước đến bên giường: “Cô đang biểu diễn giòi bò đấy à?”
Giòi bò cái đầu anh! Biết nói ví dụ không vậy hả?
Đợi đến khi anh ngồi xuống cạnh bên phải giường, Lâm Bất Ngữ mới khẽ ho một tiếng, rón rén dịch sát lại, dè dặt nói:
“Tổ trưởng, chuyện tôi nói ở phòng khách lúc nãy ấy... anh đừng để trong lòng nhé. Tôi không cố ý dạy đời anh đâu.”
Trời đất ơi, cô là cái thá gì mà dám dạy người ta cơ chứ? Giờ còn sống nhờ người ta nuôi mà!
Dám giảng đạo lý với boss tổ A, cô đúng là không muốn sống nữa rồi.
Giang Nhiên vừa cởi áo khoác, bên trong chỉ còn chiếc sơ mi đen đơn giản, dáng người rắn rỏi.
Nghe cô xin lỗi, biểu cảm anh chẳng đổi mấy, chỉ hơi chậm lại khi cởi nút áo:
“Hối hận rồi?”
“Ố dạ, hối hận lắm luôn á!” Lâm Bất Ngữ gật đầu như giã tỏi, hối hận muốn đào cái hố chui xuống.
Giang Nhiên quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt giao với đôi mắt to tròn đen láy của cô, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đầy giễu cợt:
“Vậy bây giờ cô nghĩ là do tư tưởng của mình sai, không nên lo chuyện bao đồng, hay là cảm thấy nên biết điều mà gió chiều nào theo chiều đó, sống cho khôn ra, hả?”
“Ờ thì... cũng không hẳn. Tôi không thấy mình sai khi lo chuyện bao đồng đâu.” Cái miệng chết tiệt của Lâm Bất Ngữ vẫn ngoan cố như mọi khi. Cái gọi là “biết điều” vừa nãy chẳng qua chỉ là một cơn lú chớp nhoáng vài giây thôi.