Sốc! Chị Đại Zombie Cưng Chiều Mỹ Nam Phản Diện Điên Phê!

Chương 21

Trước Sau

break

 Tâm trạng anh lúc này rõ ràng rất bực, vì anh cực kỳ ghét xen vào chuyện của người khác.

Những lời Lâm Bất Ngữ vừa nói không làm sống lại lương tri gì trong anh cả nhưng cô lại giết đúng người, kẻ từng nhục mạ anh đến mức anh không bao giờ quên được.

Cao Trường Sinh đã đánh gãy chân anh trước khi anh thức tỉnh dị năng, bắt anh bò lê bò lết như phế nhân trong tầng hầm suốt cả tháng trời.  Chính gã là người khiến anh thấm thía một điều: kẻ không có dị năng, chính là thứ đáng bị giẫm đạp dưới chân.

Và cô - Lâm Bất Ngữ - lại vô tình thay anh kết liễu tên đó.

Cô thật may mắn. Giết một kẻ đáng chết.

Chỉ là, điều khiến anh thật sự thấy tò mò: cô đã làm cách nào điều khiển zombie giết người?

Cô không phải zombie, chuyện này anh rất chắc chắn. Không con zombie nào có máu đỏ như máu người. Cũng chẳng có con zombie nào còn hô hấp.

Vậy chẳng lẽ, dị năng của cô là hệ tinh thần?

Nhưng dị năng hệ tinh thần chỉ có thể thao túng con người. Còn zombie là một đám không có não không có tư duy, thì không thể bị điều khiển theo kiểu đó.

Sau khi được dị năng giả hệ trị liệu chữa trị vết thương, Triệu Bằng vì uất ức chuyện mất hạch dị năng, quyết không nuốt trôi cục tức này nên lập tức chạy về báo cáo với tổ trưởng của mình.

Nghe xong, ánh mắt của Hứa Phi Ngôn trở nên âm trầm, hung hiểm như thể muốn giết người.

“Bốp!” Một tiếng nổ vang lên khi anh ta vỗ mạnh xuống mặt bàn, cả cái bàn gỗ cứng lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.

“Giang Nhiên đúng là không coi ông đây ra gì!”

Anh ta vừa dứt lời thì “xoẹt”, một tia sét lập lòe bổ thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, Hứa Phi Ngôn lập tức lách người né tránh.

Vừa kịp tránh được, chỗ Hứa Phi Ngôn đứng liền bị thêm 4, 5 tia sét màu tím đánh trúng nổ đùng đoàng. Ngay cả chỗ anh ta vừa nhảy sang né cũng không yên, sét tiếp tục đuổi theo rạch trời bổ xuống liên tiếp.

Áp lực khủng khiếp từ nguồn năng lượng ấy khiến Hứa Phi Ngôn không ngừng thoái lui. Anh ta vừa né vừa lùi, cuối cùng bị ép ngã ngồi bệt xuống đất, tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch.

Toàn bộ thành viên tổ B đứng xung quanh đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, không ai dám ho he một tiếng.

Sét tím vừa xuất hiện, ai cũng biết chủ nhân của nó là ai.

Quả nhiên ngay sau khi tia sét tan đi, cửa chính khu nhà tổ B bị người ta đá tung ra ngay.

Một đôi giày chiến đấu màu đen quen thuộc đập ngay vào mắt mọi người. Lạnh lùng, cứng rắn, đúng chất của chủ nhân nó.

Giang Nhiên đứng giữa khung cửa, nở một nụ cười hờ hững, lướt nhìn qua toàn bộ tổ B: “Tổ trưởng Hứa, lâu ngày không gặp, nhớ quá trời luôn đó.”

Phi! Con mẹ nó, ai mà thèm nhớ mày chứ!

Hứa Phi Ngôn chống tay đứng dậy, gương mặt đen như đít nồi, nhìn Giang Nhiên chằm chằm: “Tổ trưởng Giang, ý của anh là gì?”

“Ý là đe dọa đó.” Giang Nhiên nhếch môi cười, ánh mắt cũng ánh lên vẻ tươi cười.

Chỉ có điều, ai nấy đều biết, nụ cười của Giang Nhiên không phải để thể hiện thiện ý, mà là lưỡi dao sắc lẻm giấu trong vỏ bọc ôn hòa.

Từng bước chân của Giang Nhiên vang lên trong căn nhà, mỗi lần anh tiến lại gần, toàn bộ thành viên tổ B đều như bị điện giật, tóc gáy dựng hết lên.

Trong căn cứ Lam, chẳng có mấy ai là không sợ tên ác quỷ mang tên Giang Nhiên. Chẳng qua ác quỷ đã lâu rồi không ra tay, thế nên có kẻ bắt đầu quên mất anh chưa bao giờ là người dễ nói chuyện.

Giang Nhiên bước thẳng đến trước mặt Hứa Phi Ngôn. Không hề báo trước, anh nhấc chân đạp thẳng vào ngực anh ta, lực mạnh đến mức ép anh ta dính chặt vào bức tường phía sau.

“Phụt!” Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Hứa Phi Ngôn, đôi mắt anh ta trợn trừng, gân xanh nổi đầy thái dương: “Giang Nhiên! Đừng có được nước lấn tới!”

Không phải Hứa Phi Ngôn không muốn phản kháng, mà là không thể nào phản kháng nổi.

Từ lúc Giang Nhiên xuất hiện, dị năng của anh ta đã bị một lực lượng đáng sợ hoàn toàn áp chế. Một loại áp lực mạnh mẽ và khủng khiếp bao trùm lấy anh ta, khiến anh ta đến cả cơ hội chống trả cũng không có.

Giang Nhiên nghiêng đầu, khẽ cười: “Lấn tới à? Ờ, thì cứ coi như tôi lấn tới đi.”

“Lần này tôi đến đây, chủ yếu có hai chuyện muốn nói rõ với tổ trưởng Hứa.”

“Một, Lâm Bất Ngữ là người của tôi. Ai dám động đến cô ấy, bất kể là ai, chỉ cần cô ấy bị thương tôi sẽ lấy cái mạng chó của người đó.”

“Hai, đúng, tôi chẳng coi anh ra gì. Nên tổ trưởng Hứa à, tự lo cho thân mình đi.”

Nói xong, Giang Nhiên phủi phủi tay, rút chân lại, quay người rời đi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc