Thậm chí còn cảm thấy gã chết như vậy là quá nhẹ nhàng. Nếu cô có đủ năng lực, nhất định sẽ khiến gã không toàn thây.
Lâm Bất Ngữ thừa nhận, khác biệt trong trải nghiệm sẽ tạo nên khác biệt trong suy nghĩ.
Có thể nếu cô cũng từng sống sót lết lết qua 1 năm tận thế, cô cũng sẽ trở nên lạnh nhạt như họ.
Nhưng cô chưa từng trải qua, nên cô cũng không chấp nhận đồng hóa bản thân theo cách nghĩ của họ.
Tức đến no bụng luôn rồi, cô chẳng còn hứng ăn mì nữa.
Giang Nhiên vẫn không nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm.
Nhìn rất lâu.
Lâu đến mức khiến Lâm Bất Ngữ cảm thấy chột dạ.
Cô đưa tay sờ sờ sống mũi, rồi bỗng nhiên nhận ra một chuyện cực kỳ hệ trọng. Chết thật, hình như nãy giờ cô nói hơi nhiều rồi.
Vừa nãy cô dám cãi nhau tay đôi với Giang Nhiên à?
Trời ạ, đúng là không muốn sống nữa rồi.
Cô còn đang định tiếp cận anh, cảm hóa anh, ngăn chặn cái ý định diệt thế của phản diện đẹp trai này cơ mà...
Vậy mà mới khởi động đã làm mất lòng anh rồi?
Lâm Bất Ngữ bỗng dưng hơi chột dạ. Cô hoang mang nhìn anh, dè dặt ngước mắt lên quan sát phản ứng.
Giang Nhiên lại cúi đầu xuống, bất ngờ buông ra một câu:
“Hy vọng cô sẽ giữ được suy nghĩ như vậy.”
Lâm Bất Ngữ: “?”
Ủa? Không giận?
***
Sau khi ăn xong tô mì, Lâm Bất Ngữ quay về phòng, trong lòng tràn đầy cảm giác bị động. Chính điều đó khiến cô càng khao khát sớm nâng cao năng lực của mình.
Trong khi đó, Giang Nhiên đang đứng trên ban công lớn ở tầng 2, tay cầm một điếu thuốc, tàn thuốc lập lòe đỏ rực trong đêm.
Thuốc lá trong tận thế là thứ vô cùng xa xỉ.
Chỉ có người như Giang Nhiên, trong lúc thu gom vật tư vẫn còn tâm trạng tiện tay lôi theo vài bao thuốc.
Tiêu Kinh Thừa đi đến bên cạnh, hạ giọng nói:
“Anh nói cô tơ hồng* đó không có dị năng, nhưng em nhìn tốc độ cô ta không giống chút nào. Mà đúng là kiểu công chúa được nuôi trong lồng kính thật đấy, đến giờ vẫn giữ được cái tâm muốn giúp người khác, hơi ngây thơ đến buồn cười.”
(*Tơ hồng là loài dây leo yếu ớt sống ký sinh, ý ở đây là mỉa nữ 9 yếu đuối chỉ biết sống dựa vào người khác á.)
Giang Nhiên chẳng cần đoán cũng biết “tơ hồng” trong miệng anh ta là chỉ ai.
Anh đưa điếu thuốc lên cạnh mũi, nhẹ hít một hơi khói như không hút.
Anh nhìn về phía xa, con ngươi đen thăm thẳm, rồi quay sang hỏi Tiêu Kinh Thừa: “Cậu sống sót trong tận thế 1 năm, đã từng bị bao nhiêu người phản bội?”
Tiêu Kinh Thừa bật cười: “Nhiều không đếm xuể. Nhưng em thức tỉnh dị năng khá sớm, mấy kẻ đó bị em xử lý hết rồi. Còn anh thì chắc không gặp chuyện kiểu đó đâu nhỉ? Dị năng của anh mạnh như vậy, chắc thức tỉnh ngay từ đầu tận thế rồi ha?”
Giang Nhiên đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi thật sâu: “Ừ, sớm lắm.”
Tận thế đã 1 năm, mà anh mới chỉ thức tỉnh được 3 tháng.
Sớm cái khỉ.
“Cậu thấy Lâm Bất Ngữ giống kiểu công chúa được bảo bọc kỹ càng không?”
Tiêu Kinh Thừa nhún vai: “Nghe mấy câu cô ta nói thì đúng kiểu công chúa. Giữ suy nghĩ như vậy trong tận thế, sớm muộn gì cũng thiệt thân.”
Giang Nhiên tiếp tục rít thuốc, không nói gì thêm.
Tiêu Kinh Thừa lại hỏi: “Hôm đó cô ta xử lý Triệu Bằng, là nhờ anh ra tay giúp nên mới thành công đúng không?”
Không có dị năng, dù thân thủ nhanh đến mấy cũng không thể làm bị thương một dị năng giả như Triệu Bằng được.
Triệu Bằng chính là tên dị năng giả bị Lâm Bất Ngữ cắt vào cổ.
Giang Nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Kinh Thừa: “Tôi luôn nghĩ cậu thông minh.”
Tiêu Kinh Thừa tưởng mình đoán trúng, bèn nhún vai cười nhạt.
Giang Nhiên quay đi, không giải thích rằng ý anh là: giờ thì ngu thật rồi.
Anh đúng là có giúp cô, nhưng là sau khi cô đã làm Triệu Bằng bị thương rồi.
Tiêu Kinh Thừa chống tay lên lan can, chậm rãi nói: “Có điều, với việc cô ta dám động vào Triệu Bằng thì với tính cách của hắn và tổ trưởng tổ B Hứa Phi Ngôn, chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu.”
Giang Nhiên không mấy để tâm: “Không chịu để yên thì chết thôi.”
Câu này khiến Tiêu Kinh Thừa ngẩn ra. Anh ta kinh ngạc nhìn Giang Nhiên: “Anh định vì cô ấy mà trở mặt với cả tổ B?”
“Trở mặt?” Giang Nhiên bật cười khinh khỉnh, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Bọn họ không đủ tư cách để làm đối thủ của tôi.”
Sau khi rời khỏi biệt thự, Giang Nhiên đi thẳng về phía khu tổ B, điếu thuốc trong tay bị anh quăng xuống đất, tàn lửa văng tung tóe.