Sốc! Chị Đại Zombie Cưng Chiều Mỹ Nam Phản Diện Điên Phê!

Chương 19

Trước Sau

break

 Cô buông tay khỏi cổ tên kia, đẩy anh ta ngã lăn ra đất. Nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của anh ta, cô lạnh lùng nói: “Hóa ra anh cũng biết sợ à? Tôi không cắt đứt khí quản anh đâu, mau đi tìm người của căn cứ mà chữa trị đi, biết đâu còn kịp.”

Cô biết trong căn cứ Lam có dị năng giả hệ Mộc có khả năng chữa lành vết thương gần như toàn diện.

Miễn là chưa chết.

Tên kia nghe xong chẳng còn dám chần chừ, ôm cổ lết ra khỏi biệt thự như thể có ma rượt sau lưng.

Lâm Bất Ngữ thấy ghê tay nên đi rửa sạch sẽ rồi mới quay lại, vừa về đến nơi thì thấy trên bàn ăn có thêm một tô mì.

Cô ngồi xuống, liếc nhìn Giang Nhiên: “Của tôi à?”

“Cô không nên xen vào chuyện không liên quan.” Anh trả lời mà như không trả lời.

Lâm Bất Ngữ vừa hút mì vừa cãi: “Tôi xen vào hồi nào? Chuyện của tôi mà, không xen đâu mà xen.”

Giang Nhiên nâng chén trà trước mặt, khẽ thổi hơi nóng: “Nếu cô không xen vào, Cao Trường Sinh đã không chết. Tuy vừa nãy thằng kia nói khó nghe, nhưng hắn nói đúng, trong tận thế, kẻ không có dị năng thì mạng chẳng đáng giá. Là đồ chơi, là công cụ, là thứ dùng để dâng lên hiến tế cho dị năng giả sống sót.”

Khi nói những lời ấy, đôi mắt đen thẳm của Giang Nhiên tuy nhìn vào tách trà nhưng ánh nhìn ấy lại trống rỗng, như thể xuyên qua lớp nước trà mà nhìn về một ký ức xa xăm trong quá khứ.

Lâm Bất Ngữ không phải người đã sống trong tận thế suốt 1 năm.

Trước khi xuyên đến thế giới này, cô là một lính đặc nhiệm chính quy, kỷ luật nghiêm minh, không thể bị vấy bẩn. Giáo dục mà cô từng nhận, là: mọi người sinh ra đều bình đẳng, không ai đáng phải chết chỉ vì yếu hơn.

Vì vậy, sau khi nghe những lời Giang Nhiên nói, trong lòng cô còn thấy khó chịu hơn cả khi nghe tên cặn bã kia sỉ nhục người khác.

Bởi vì cô cứ nghĩ, Giang Nhiên không giống mấy kẻ đầu óc nát bét kia.

Cô đặt đũa xuống bàn, đôi mắt sáng trong nhìn thẳng vào anh: “Tận thế khiến một thế giới từng văn minh trở nên hỗn loạn. Nhưng tôi cho rằng, điều thực sự đẩy thế giới này đến chỗ sụp đổ không phải là zombie, cũng chẳng phải virus mà là mấy tư tưởng kiểu như các anh, coi thường những người không có dị năng.”

“Trong thảm họa, con người nên càng đoàn kết để sưởi ấm cho nhau, cùng nhau chống lại hiểm họa từ bên ngoài. Chứ không phải vì mình mạnh hơn, mà đi cướp bóc, giết chóc, phớt lờ sinh mạng người khác. Những người không có dị năng cũng đang cố gắng sống sót từng ngày. Dị năng giả các anh dựa vào đâu mà cướp quyền sống, quyền được bảo vệ và quyền phản kháng của họ? Họ chưa từng sinh ra là để làm vật hi sinh chống lại tai họa!”

Cô nói rất nhẹ, nhưng từng chữ lại như búa gõ vào lòng người, dứt khoát và có lý.

Nếu là thời trước tận thế, hẳn cô đã được người ta đứng lên vỗ tay tán thưởng.

Còn bây giờ, người ta chỉ thấy cô ngây thơ đến buồn cười.

Giang Nhiên nhìn cô, trong mắt không còn ý cười: “Cô hỏi tôi dựa vào đâu à? Tôi trả lời cho cô, dựa vào việc bọn họ không đủ sức phản kháng.”

Lâm Bất Ngữ bật cười.

Cô vỗ tay bốp bốp: “Hay lắm. Vậy thì, Cao Trường Sinh đứng trước mặt tôi cũng không đủ sức phản kháng. Thế nên chuyện đó không gọi là tôi lo chuyện bao đồng, mà là tôi thấy ngứa mắt!”

“Giang Nhiên, tôi nói cho anh biết, tôi không giống các anh. Chỉ cần tôi còn có sức phản kháng tôi sẽ không im lặng, sẽ luôn xía vào chuyện không liên quan, sẽ không để cái ác tác oai tác quái.”

“Người tôi có thể cứu, tôi sẽ cứu. Bởi vì trong mắt tôi, không ai sinh ra đã đáng bị làm vật tế thần hay lá chắn sống cả.”

Lâm Bất Ngữ rất ghét một hiện tượng, hiện tượng đó gọi là dòng chảy tập thể.

Vì trong tận thế, phần lớn người ta đều nghĩ giống nhau nên thế giới này ngày càng trở nên lạnh lẽo, vô cảm.

Nhưng khi đối mặt với thảm họa, chính con người mới là gốc rễ duy trì sự vận hành của thế giới. Mà đa số con người ấy, không phải ai cũng là nhân vật chính, hay kẻ mạnh nhất.

Chỉ khi mọi người cùng đoàn kết, mới có khả năng cao hơn để vượt qua tận thế khủng khiếp này.

Hôm nay bạn lạnh lùng trước bất công người khác phải chịu, thì ngày mai, người ta cũng sẽ dửng dưng trước đau khổ của bạn.

Không có lý gì nhân loại không chết vì thiên tai, mà lại chết vì sự máu lạnh của chính giống loài mình.

Không cứu người cũng chẳng sao, nhưng làm ơn đừng mỉa mai những ai còn dũng khí ra tay cứu người.

Đối với loại tội phạm cưỡng hiếp như Cao Trường Sinh, cô chẳng hề hối hận vì đã tiễn gã lên đường.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc