Lư San San là một diễn viên hạng hai không có quá nhiều tiếng tăm, chính là kiểu có nhan sắc có diễn xuất tốt nhưng lại chẳng có tài nguyên nâng đỡ.
Cô chật vật trong giới showbiz năm năm cũng không có kết quả gì, bị công ty chủ quản chèn ép chỉ có thể diễn những vai phụ của phụ, không có đường thăng tiến, lại thường xuyên bị chính quản lý của mình xem thường, mắng đến không thể ngóc đầu lên được.
Gia cảnh của Lư San San nghèo khó, cô đi lên từ hai bàn tay trắng, lại có một người bố đam mê cờ bạc, mượn nợ khắp nơi. Một nữ diễn viên không có địa vị như cô tiền bạc không nhiều, lo cho bản thân đã đủ vất vả, còn phải chật vật gánh cho cha một khoảng nợ rất lớn.
Đến một ngày hợp đồng ở công ty kết thúc, Lư San San biến mất khỏi giới giải trí, sau cùng hòa lẫn vào đoàn người, trở thành một kẻ không ai biết đến.
Nhìn bảng đèn led của công ty mà mình đã gắn bó năm năm ròng rã, Lư San San thở hắt ra một hơi bất lực. Nơi này đã lưu giữ năm năm thanh xuân của cô, thời gian không dài cũng không ngắn, thế nhưng lại là cả một khoảng thời gian đầy khổ luyện vất vả.
Từ khi Lư San San 19 tuổi đã bước vào con đường diễn xuất, cứ nghĩ nếu bản thân cô cố gắng một chút, nói không chừng tương lai sẽ nổi lên như cồn, một bước đổi đời, cuộc sống mai sau sẽ không cần khổ sở nữa.
Nhưng Lư San San của bây giờ nhìn lại quãng đường năm năm của bản thân mình mà thầm chế giễu cô của năm 19 tuổi đã suy nghĩ quá đơn giản.
Quả nhiên là không có con đường nào là dễ đi cả, ngay cả khi Lư San San nỗ lực và quyết tâm hết mình cho nghiệp diễn, nhưng kết quả lại chỉ nhận được quả đắng mà thôi.
Lư San San ngụp lặn trong giới giải trí rất lâu vẫn không tìm được vị trí tốt, cô vốn có tài, có sắc, có thực lực, diễn xuất không tệ, rất có khả năng phát triển. Thế nhưng lại không đủ tài nguyên, chẳng ai nâng đỡ, thực sự là quá mức thê thảm.
Đã từng có thời gian người quản lý của Lư San San đưa cô đi giới thiệu với các tiên sinh có máu mặt trong giới truyền thông - nghệ thuật, hy vọng sẽ có người thích cô, dùng tiền để nâng đỡ Lư San San.
Thế nhưng Lư San San lại không muốn bản thân đi lên bằng con đường này, cô yêu nghiệp diễn đến như vậy, luôn rất cẩn thận xem từng con chữ trong kịch bản, học thuộc luôn cả những đoạn thoại của diễn viên khác, đêm nào cũng sẽ đứng trước gương tập diễn xuất. Vậy nên Lư San San làm sao có thể chấp nhận việc bị sỉ nhục như thế vì muốn tiến thân được chứ.
Lư San San cứ như thế không biết ăn nói ngọt ngào, cũng chẳng giỏi nịnh hót ba hoa, vì thế mà cô cứ trượt dài trong đường đua tiến thân này.
Ngày ấy Lư San San không nói một lời đã rời khỏi phòng KTV ngay trong đêm, khiến những vị tai to mặt lớn ấy mất mặt một trận, cũng từ đó về sau con đường thăng tiến của cô như vậy khóa chặt cửa vậy, vùng vẫy cách nào cũng không tiến xa được.
Vốn dĩ muốn bước chân vào showbiz đã vô cùng khó khăn rồi, nhưng với tính cách của Lư San San thì con đường này càng gồ ghề khó đi hơn.
Lư San San hít vào trong bụng một ngụm khí lạnh lấy lại sự tự tin, cuối cùng cô cũng có thể dũng cảm quay gót bước đi.
Đây sẽ nơi khởi đầu ác mộng của cô, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Lúc rời khỏi công ty Lư San San chẳng có gì để mang theo cả, cô là diễn viên không có tiếng tăm, đương nhiên công ty cũng không ưu ái cô. Xe đưa rước cũng không có, bước ra ngoài chỉ với hai bàn tay trắng.
Bước ra khỏi công ty, điện thoại trong túi reo lên inh ỏi, Lư San San mệt mỏi dừng bước, cô mở điện thoại ra nhìn một lượt, tên hiển thị trên màn hình không ngoài dự đoán chính là Sở Hàn Nhạc.
“Sở tiên sinh, tôi nghe đây ạ.”
Lư San San nhỏ giọng đáp một câu, cô nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng càng thêm rối bời.
Cô đã kết thúc hợp đồng với công ty giải trí rồi, liệu sắp tới Sở Hàn Nhạc có muốn chia tay với cô hay không?
Lư San San không biết nữa, cô không dám đoán tâm tư của Sở tiên sinh.
“Tôi có nghe giám đốc Tống nói hợp đồng của em và Vạn Thịnh đã kết thúc.”
Vừa nghe đến đây trái tim của Lư San San đã liên hồi đập loạn, cô nhỏ giọng:
“Vâng… tôi vừa sắp xếp lại chút đồ, hiện tại đã rời khỏi công ty rồi.”
“Vậy sau này em có dự định gì không?”
“Hiện tại vẫn chưa, tôi nghĩ mình cần nghỉ ngơi để điều chỉnh lại cảm xúc…”