Sở Tiên Sinh Ngày Đêm Thương Nhớ

Chương 6: Kỳ hạn hợp đồng chưa tới

Trước Sau

break

Lư San San qua loa đáp lại Sở Hàn Nhạc mấy câu, trong lúc nói chuyện cô rất cật lực điều chỉnh lại nhịp thở, không muốn để Sở Hàn Nhạc biết được rằng cô đang căng thẳng.

Thế nhưng Sở tiên sinh vẫn nghe ra được cô đang khó xử.

“Đừng quá căng thẳng, tôi cũng chỉ là hỏi thăm mấy câu.”

“Vâng…”

“Em đang ở đâu, tôi đến đón em.”

Lư San San sững sờ cầm điện thoại, cô đứng ở ngã tư đường mà lòng hoang mang không biết là nên nói dối hay là nói thật. Ngay lúc này cô thật lòng không muốn gặp Sở Hàn Nhạc chút nào.

Cô không muốn anh nhìn thấy được bộ dạng thảm hại của mình, cũng không muốn người đàn ông kia dùng thanh âm đè nén trầm thấp ấy dỗ dành mình.

Lư San San có lòng tự tôn của chính bản thân cô, cho dù là bất cứ ai cũng không có quyền sỉ nhục cô như vậy.

“Tôi… tôi đã về nhà rồi.”

“Về nhà? Em đang nói dối đấy à.”

Sở Hàn Nhạc trầm giọng đáp lời cô, lần nào cũng như thế, mặc cho Lư San San nói dối thì cô cũng không thể qua mặt được người đàn ông kia.

Trận chiến ngầm nào xảy đến Lư San San cũng đều thua trong thảm bại.

Ngay lúc này vừa quay đầu đã nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce Phantom sang trọng của Sở Hàn Nhạc đậu ở phía sau. Lư San San bất giác đi lại gần, kính xe hạ xuống, một đôi mắt mang theo áp lực và uy hiếp của người đàn ông ấy chiếm lấy tâm trí cô.

Lúc nào cũng như thế, đôi mắt của Sở Hàn Nhạc luôn mang theo vẻ ngoan độc bức người xé nát hồn phách của người khác.

Lư San San sững người, cô vừa xấu hổ lại vừa mất mặt.

“Sở tiên sinh…”

Lư San San thấp giọng gọi một tiếng, điện thoại cũng buông xuống.

Mà Sở Hàn Nhạc chẳng ừ hử gì, chỉ mở cửa xe cho cô. Lư San San biết điều liền ngồi vào trong không dám nói thêm câu nào, bầu không khí lúc này càng lúc càng áp bức ngạt thở, khiến cô gái nhỏ không khỏi lạnh sống lưng.

-

Hai người đến một nhà hàng Tây Âu sang trọng dùng bữa, cả buổi sáng nay Lư San San không ăn gì, bụng dạ cũng réo lên rồi.

Sau khi gọi mấy món mà Lư San San thích ăn, Sở Hàn Nhạc còn đặc biệt gọi thêm một chai champagne.

Cạn ly cùng nhau, Lư San San cũng ngửa cổ uống cạn một ly. Rượu đối với cô cũng không phải là khó uống, Lư San San làm việc trong giới giải trí, chuyện xã giao bình thường cô vẫn thường xuyên làm, uống rượu rất nhiều, nhưng ăn uống thì lại kiêng khem giữ dáng.

Sở Hàn Nhạc thuần thục cắt beefsteak đưa sang cho cô, còn dặn dò:

“Ăn nhiều một chút, gò má của em cũng hóp lại rồi kìa.”

“Vâng.”

Sau khi thấy Lư San San bình tĩnh lại, Sở Hàn Nhạc lúc này mới hỏi cô.

“Sao khi nãy lại nói dối tôi.”

Lư San San chạy trời cũng không khỏi nắng, biết ngay Sở tiên sinh sẽ lại truy cùng đuổi tận hỏi cô về vấn đề này.

Cô cúi đầu nhìn beefsteak ngon lành được cắt cẩn thận trên dĩa, cắn răng suy nghĩ một chút mới nói.

“Tôi là sợ phiền đến Sở tiên sinh.”

“Tôi không cảm thấy là em sợ tôi phiền. San San, vốn dĩ là em không muốn gặp tôi.”

Sắc trời dần tối, qua lớp cửa kính sát đất nhìn ra ngoài có thể thấy đoàn xe tấp nập qua lại, đèn đường rực rỡ muôn màu chiếu sáng.

Lời nói của Sở tiên sinh khiến Lư San San khựng người lại, cô chột dạ không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu ăn thức ăn trong dĩa.

“Hợp đồng với Vạn Thịnh kết thúc, nhưng hợp đồng giữa tôi và em vẫn chưa tới hạn, cho dù em cố gắng trốn tránh tôi thế nào cũng không thể thoát được, em biết điều đó mà đúng chứ?”

Sự dịu dàng của Sở Hàn Nhạc rốt cuộc cũng vì biểu hiện tồi tệ của Lư San San phá hỏng mất. Anh mất hứng thở hắt ra một hơi, sự lạnh lùng cô tuyệt trong lời nói kia khiến Lư San San hoảng loạn.

Nhìn cô như vậy Sở Hàn Nhạc cũng không đành lòng, thế nhưng cô lúc nào cũng khiến tâm tình anh không vui.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc