Sở Tiên Sinh Ngày Đêm Thương Nhớ

Chương 4: Chung Lý Hà

Trước Sau

break

“Gần đây tôi cảm thấy mình rất hay quên… còn thường xuyên xuất thần, có phải bệnh tình tiến triển không tốt hay không?”

Thanh âm của Lư San San nhỏ dần nhỏ dần, cô rất lo mình sẽ mãi không tìm lại được phần ký ức đã quên mất trước kia.

Sau khi bị tai nạn giao thông trên đường, Lư San San hầu như đã quên hết mọi thứ của trước kia. Ngay lúc cô mở mắt dậy đã thấy bản thân nằm trên giường bệnh rồi, trần nhà trắng xóa và mùi thuốc sát trùng rất khó ngửi khi ấy thực sự đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dây thần kinh trong cô, khiến cô khó chịu cảm thấy rất buồn nôn!

Ngày đó bác sĩ bệnh viện chẩn đoán cô bị chứng mất trí nhớ tạm thời sau tai nạn, đầu óc cũng bị đập đến hỏng rồi.

Ngay lúc cô lạc lõng bơ vơ trong bệnh viện, người đầu tiên bước vào phòng ngoài bác sĩ chính là Sở Hàn Nhạc.

Nhìn thấy Lư San San cứ ngẩn người ngồi đó, vẻ mặt tràn đầy lo lắng thế kia Chung Lý Hà liền trấn an.

“Là một chút tác dụng phụ của thuốc mà thôi, Lư ŧıểυ thư cứ kiên trì dùng thuốc một thời gian thì sẽ sớm nhớ lại những chuyện trước kia. Cô an tâm, tôi sẽ tận lực giúp cô khôi phục trí nhớ.”

Lời bác sĩ Chung nói nghe rất bùi tai, giống như là bị thôi miên vậy, Lư San San ngốc nghếch gật gù nghe theo.

“Tôi biết rồi, ngày nào tôi cũng chăm chỉ uống thuốc, tôi thực sự rất muốn nhớ lại những chuyện trước kia.”

Chung Lý Hà nhìn thấy ánh mắt sáng trong to tròn của cô gái nọ ánh lên ý cười, y có thể cảm nhận được sự khao khát và hy vọng to lớn của Lư San San về việc nhớ lại quá khứ.

Lòng Chung Lý Hà hơi chùng xuống đôi chút, nhưng rất nhanh y đã nở nụ cười chuyên nghiệp lấp liếʍ đi nội tâm đen tối đã bị nhúng chàm của mình.

“Được, vậy tôi chuẩn bị ít thuốc cho tháng tới rồi sẽ mau chóng cho người mang tới Sở gia."

"Lư ŧıểυ thư, tôi đi trước.”

“Vâng, chào bác sĩ Chung.”

...

..

.

Chung Lý Hà đi bộ xuống cầu thang theo như quán tính, so với Lư San San đã ở đây vài tháng còn chưa quen thuộc với nơi này thì Chung Lý Hà đã đi qua đi lại hành lang ở Sở gia được hai mươi năm rồi.

Chung Lý Hà và Sở Hàn Nhạc là bạn thân lâu năm, Chung Lý Hà vừa là bạn thân cũng vừa là bác sĩ tư nhân được Sở Hàn Nhạc nhất mực trọng dụng.

Tình cảm giữa bọn họ rất tốt, mấy năm qua cũng không thay đổi, luôn ở bên cạnh giúp đỡ nhau trong lúc cần thiết.

Chung Lý Hà đi tới trước cửa thư phòng, gõ qua loa mấy tiếng rồi tự mình bước vào.

Ngồi ở chính giữa chiếc bàn làm việc là Sở Hàn Nhạc, xung quanh giấy tờ và văn kiện công việc để tán loạn lung tung. Chung Lý Hà không để ý bước chân vào, tự kéo ghế ngồi xuống.

“Tôi vừa kê đơn thuốc cho Lư ŧıểυ thư.”

“Ừ.” Sở Hàn Nhạc trầm giọng đáp lại, thanh âm có chút bất lực và mệt mỏi, “Tình hình sức khỏe của em ấy như thế nào rồi.”

“Vẫn như cũ thôi, hay quên, lâu lâu lại ngẩn người không biết phải nên làm gì tiếp theo.”

Sở Hàn Nhạc đã nghe quá quen với những biểu hiện bệnh này của Lư San San rồi, tháng nào Chung Lý Hà đến khám bệnh cho cô cũng đều nghe cô nói về bệnh tình của mình như thế này.

Nhưng thay vì lo lắng, Sở Hàn Nhạc lại nhẹ nhõm thở ra một hơi.

“Không nghiêm trọng chứ?”

“Không nghiêm trọng.”

“Vậy cậu cứ tiếp tục ghi toa thuốc cho cô ấy đi.”

“Được.” Chung Lý Hà thản nhiên nhún vai, y bắt chéo chân ngồi trên ghế, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn bạn thân của mình.

Sau nhiều năm Sở Hàn Nhạc cũng không thay đổi so với trước kia, tình cảm đối với Lư San San vẫn y hệt như ban đầu, vô cùng cố chấp và lệch lạc.

Tình yêu này không biết sẽ kéo dài tới bao lâu đây nữa.

Được một lúc, không hiểu vì lý do gì, hay chỉ đơn thuần xuất phát từ chút lương tâm còn sót lại của bản thân, Chung Lý Hà điềm đạm nói với người đàn ông đang ngồi ở phía trước mình.

"Với tư cách là bác sĩ, tôi quả thực không thể xen vào quá nhiều chuyện riêng tư cá nhân của bệnh nhân. Nhưng việc tôi nhận tiền và làm theo những gì cậu nói đang đi trái với lương tâʍ đa͙σ đức nghề nghiệp của tôi."

"Sở Hàn Nhạc, là một người bạn, tôi chỉ khuyên cậu một câu..."

"Nếu cậu tiếp tục làm vậy, để rồi mai sau cô ấy biết được sự thật, cô ấy khẳng định sẽ hận cậu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc