Sở Tiên Sinh Ngày Đêm Thương Nhớ

Chương 3: Cô nàng ngốc có cá tínhư

Trước Sau

break

Ngoài trời mưa rơi rả rích, kéo theo tiếng sấm chớp đùng đoàng rất đáng sợ.

Lư San San gương mặt tái xanh ngồi ở bên bàn ăn cơm, tay cầm thìa xốc xốc hạt cơm trong bát, thế mà mãi cũng không chịu ăn. Mỹ vị trên bàn nhìn thì bắt mắt thật, nhưng Lư San San không có tâm tư ăn cơm, miệng cô nhạt thếch.

Trong bữa cơm lúc nào cũng vậy, yên ắng không một tiếng động, ngoài tiếng hít thở và lâu lâu lọt qua vài thanh âm khua bát đũa thì còn lại ai nấy đều im lặng không nói gì.

Sở Hàn Nhạc có thói quen ăn cơm không nói chuyện, Lư San San tuy ngứa miệng nhưng không dám mấp máy tiếng nào, vậy nên bữa cơm luôn chìm trong bầu không khí im lặng đến đáng sợ như vậy đó.

Sở Hàn Nhạc hạ mắt nhìn bàn thức ăn, gắp cho cô gái nhỏ bên cạnh một ít cá mà cô thích.

Lư San San định cứng miệng không hé môi, nhưng Sở Hàn Nhạc không phải dạng vừa, anh đặt cá lên cái thìa nhỏ, đưa tới bên môi cô.

"San San, há miệng nào."

"..." nghe thấy thanh âm trầm khàn đang cực lực đè nén sự tức giận của Sở Hàn Nhạc, bả vai Lư San San run nhẹ.

Cô ngẩng mặt nhìn anh, phát hiện đôi mắt màu đen kia cũng đang quan sát mình.

"Ngoan nào."

Cô vẫn luôn sợ người đàn ông này, mặt khác cô cũng rất dựa dẫm vào anh. Tuy rằng không cam lòng nhưng Lư San San vẫn nghe lời Sở Hàn Nhạc. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp nọ hơi hé ra, Sở Hàn Nhạc vui vẻ cười một tiếng, mớm thức ăn cho cô.

"Thế có phải ngoan hơn không."

Lư San San chẳng buồn cho ý kiến, chỉ nhai nhai thịt cá ngọt mềm trong miệng, rồi lại nghe Sở Hàn Nhạc nói.

"Trưa nay anh có cuộc họp quan trọng, nên không về ăn cơm được, San San đừng giận."

Lư San San nghe biết là anh đang giải thích với mình, cô lắc đầu: "Em không giận anh."

"Không giận? Không giận thì sao lại không ăn cơm."

"Thì... thì em sợ sấm chớp thôi."

Lư San San không muốn nói rõ là khi nãy mình đã giận Sở Hàn Nhạc thật, muốn làm lẫy để anh về dỗ. Vòng vo nói dối một hồi, gương mặt của cô gái nọ cũng đỏ ửng lên.

Sở Hàn Nhạc yêu thương đưa tay xoa xoa gò má cô, biết rõ mỗi khi cô nói dối gương mặt đều nổi mẩn đỏ lên như vậy, chẳng giấu được tâm tư của chính mình.

"Xin lỗi em, lần sau anh sẽ không như thế nữa."

Lần nào cũng như lần nào, Sở Hàn Nhạc sẽ luôn chiều theo ý của Lư San San, chỉ cần là cô vui vẻ thì anh cũng sẽ vui theo, không còn làm mặt nhăn mày nhó nữa.

Lư San San tuy là bị ngốc nhưng lại là một cô nàng ngốc có cá tính riêng, chỉ cần là có thể thì Lư San San không từ bất kỳ cơ hội nào để làm nũng với Sở Hàn Nhạc. Có thể nói rằng Lư San San chính là ŧıểυ tổ tông của Sở Hàn Nhạc, anh cưng sủng cô vô vàn, cũng nghiêm khắc vì lo cho sức khỏe của cô.

“Nói vậy còn nghe được… Thôi được rồi, em tha lỗi cho anh đó.”

Lư San San vừa nói vừa cười, nét tinh nghịch hồn nhiên của cô khiến cho trái tim của Sở Hàn Nhạc bất giác đập nhanh.

Có lẽ trong tiềm thức Lư San San biết được Sở Hàn Nhạc rất nuông chiều cô, cho dù lắm lúc anh rất cứng ngắc chỉ biết làm theo nguyên tắc, rất nghiêm khắc, nhưng nếu không vượt quá giới hạn chịu đựng thì Sở Hàn Nhạc sẽ luôn chiều ý của Lư San San.

Hai người ăn cơm xong xuôi thì bác sĩ tư nhân của Sở gia cũng đến.

Chung Lý Hà mỗi tháng đều đến Sở gia để khám sức khỏe tổng quát cho Sở Hàn Nhạc, mấy tháng nay lại có thêm sự xuất hiện của Lư San San, Chung Lý Hà đột nhiên lại chuyển sang chẩn bệnh tâm lý cho cô.

Lư San San vì bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, mấy tháng này vẫn luôn là Chung Lý Hà chẩn bệnh và bốc thuốc giúp cô.

Ngồi trong phòng riêng chỉ có hai người, Chung Lý Hà đại khái hỏi qua tình hình gần đây của cô, sau đó kiểm tra sức khỏe một chút rồi kê toa thuốc.

Nhìn những dòng chữ rắn rỏi được ghi trong giấy kia, Lư San San cũng không hiểu về thuốc than và y học gì, nhìn một loáng chứ không quá chú tâm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc