“San San à.”
Sở Hàn Nhạc hít thở chậm rãi, anh ngồi bên cạnh đưa tay ôm lấy cô, động tác nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô gái nhỏ.
Lư San San bị cái ôm này khiến cho cả người đầy khó chịu, sau đó rất nhanh liền cảm nhận được bàn tay của người đàn ông kia đang dán vào da thịt mình, sờ eo cô.
“Đừng sờ.”
Mày liễu của cô gái nọ nhanh chóng nhíu lại, Lư San San nhỏ giọng cự tuyệt anh. Cô không vui khi mà Sở Hàn Nhạc cứ hở chút lại đụng chạm cô, hết xoa tay lại sờ eo, lâu lâu còn hôn lên gò má của cô nữa, đúng là không chịu giữ ý tứ gì hết.
“Sao em không nghe lời gì hết.”
Sở Hàn Nhạc thấy Lư San San không chịu để anh sờ thì anh cũng liền buông tay. Thanh âm lạnh như băng của người đàn ông kia từ trên đỉnh đầu truyền xuống khiến Lư San San lạnh hết cả sống lưng.
Cô ngẩng mặt nhìn anh, thấy ánh mắt màu đen sâu thăm thẳm của người đàn ông kia đang nhìn mình, trái tim của con thỏ nhút nhát liền bị nhéo một cái đau điếng.
“Em nghe lời mà. Thì… thì anh sờ đi.”
Lư San San nghe không hiểu ý của Sở Hàn Nhạc, cô còn tưởng Hàn Nhạc ca ca nói rằng cô không ngoan, không cho anh sờ nên anh mới nổi giận.
Bàn tay của cô gái nhỏ đưa tới kéo tay Sở Hàn Nhạc đến chạm vào eo mình, tuy cảm giác có chút ngại ngùng không quen, nhưng cô cũng không muốn chọc cho nam nhân trước mặt này nổi giận.
Nhìn một loạt hành động ngốc ngốc này của Lư San San, Sở Hàn Nhạc thực sự đã bị chọc cười.
Anh cười trầm một tiếng, ngũ quan nam tính cương nghị ghé sát sườn mặt của cô, mắng: “Đồ ngốc.”
Hơi thở của Sở Hàn Nhạc phả lên vành tai mẫn cảm của Lư San San, khiến cô bị nhột, ngại đến mức cả gương mặt cũng đỏ bừng lên trông thấy. Cô hơi đẩy người của anh ra, thế nhưng dùng hết sức cũng không nhích ra được bao nhiêu, cuối cùng lại bị anh ôm sát vào lồng ngực.
“Ý anh nói là sao em không nghe lời, trưa nay không chịu ăn cơm.”
Sở Hàn Nhạc lợi dụng thời cơ ăn đậu hũ của con gái nhà lành nhưng vẫn không quên chuyện chính. Nghe anh nói tới đây Lư San San lúc này hiểu ra vì sao bản thân mình bị mắng, bây giờ cô mới nhận ra bàn tay to lớn của người đàn ông kia đang áp sát vào eo bụng của mình, sờ nắn càng lúc càng quá phận.
“Từ từ em nói, anh đừng sờ nữa mà.”
Cơ thể của Lư San San cứng đờ, vẻ mặt vừa đỏ lại vừa trắng, cố gắng kéo tay của Sở Hàn Nhạc ra xa hơn.
“Vậy em mau nói đi, sao lại không chịu ăn cơm.”
“Thì không phải là do anh hay sao.”
Lư San San nói với giọng đầy ấm ức, bụng cô bị sờ qua hai ba lần mà Sở Hàn Nhạc vẫn chưa chịu buông tay, dường như anh ấy đang tức giận, Lư San San cảm thấy hơi nóng phả bên vành tai mình sao mà đáng sợ quá.
“Do anh? Anh làm gì khiến San San không muốn ăn cơm vậy hửm.”
Sở Hàn Nhạc tỏ vẻ không hiểu, anh kiên nhẫn nghe Lư San San nói.
“Thì Hàn Nhạc ca ca đã hứa sẽ về ăn trưa cùng em rồi còn gì, vậy mà cuối cùng lại để em ở nhà một mình với những người lạ…”
“Dì Vân cũng không phải là người lạ mà, em bình thường đều ở nhà với dì, còn gọi là lạ sao?”
“Nhưng dì không phải là anh mà, em muốn anh về ăn trưa với em cơ. Anh đã hứa nhưng anh không giữ lời…”
Đôi mắt của Lư San San mở ra to tròn, cô nhìn Sở Hàn Nhạc tỏ ý làm nũng, cuối cùng đã thành công cướp mất trái tim của anh.
Vốn dĩ Sở Hàn Nhạc về là định hỏi tội con thỏ nhỏ này, thế nhưng chưa gì đã bị cô đánh ván bài tâm lý, chọc cho trái tim vốn cứng như đá của anh cũng mềm nhũn ra, không có khả năng phản kháng.
“Được được, anh sai rồi, xin lỗi em được không ŧıểυ bảo bối.”
Sở Hàn Nhạc đưa tay xoa xoa mái đầu mềm mại của cô, dỗ dành Lư San San:
“Vậy bây giờ San San chịu đi ăn cơm cùng anh chưa.”
“Ừm…" Lư San San có hơi phân vân, song cô vẫn gật gù thỏa hiệp: " Thôi được, em đi ăn cơm với anh...”
Sở Hàn Nhạc thấy Lư San San ngoan ngoãn như thế thì tâm trạng càng thêm vui vẻ.
“Ngoan.”
Anh dịu dàng khen ngợi cô, lại cúi đầu hôn lên vầng trán của Lư San San một cái, dùng cách dỗ con nít để dỗ cô, hy vọng Lư San San tha thứ cho anh, sau đó nhanh chóng cùng anh xuống ăn cơm.
Nhìn xem, bụng của cô phẳng lì ra như thế, sờ vào chẳng được bao cân cả, chắc là đã bị bỏ đói đến mức sắp biến thành que tăm rồi!