Trời hôm nay âm u như sắp mưa, Sở Hàn Nhạc ngồi trên xe vội vã muốn về nhà, nhưng vào giờ cao điểm đoàn xe đông nghịt xếp hàng dài như kéo đến tận chân trời vậy.
Sở Hàn Nhạc có chút gấp gáp nâng tay xem đồng hồ, hơn 6 giờ chiều không biết Lư San San đã chịu ăn cơm chưa. Trưa nay có cuộc họp quan trọng, Sở Hàn Nhạc không thể về nhà liền nghe dì giúp việc nói Lư San San bỏ bữa.
Cuối cùng nghĩ mãi cũng không được ích gì, Sở Hàn Nhạc quyết định gọi một cuộc điện thoại về nhà để xem tình hình trước.
Qua báo cáo của người giúp việc mới biết Lư San San sợ sét đánh không chịu ăn cơm, tính ra trừ bữa sáng là cùng ăn với Sở Hàn Nhạc, thì cả trưa lẫn chiều nay Lư San San không có gì để bỏ bụng cả.
Cô nhốt mình trên phòng mãi cũng không chịu xuống nhà, còn luôn miệng nói phải đợi Hàn Nhạc ca ca trở về.
Sở Hàn Nhạc nghe dì Vân giúp việc nói như thế thì không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Ngày thường Lư San San rất sợ anh, lúc anh ở nhà cô cũng không chịu ăn cơm đàng hoàng, còn nói nhìn vẻ mặt anh hung dữ như vậy, dọa cô không dám ăn cơm.
Bây giờ anh đi rồi thì lại mượn cớ nói muốn đợi anh về, ŧıểυ bảo bối San San này là đang muốn trêu ghẹo anh đó sao?
Sở Hàn Nhạc nghĩ đến Lư San San thì khóe môi bất giác giương cao, nhưng trong lòng vẫn là xót cô gái nhỏ ở nhà nhịn đói cả buổi trời, anh cười trầm một tiếng khiến dì giúp việc cảm thấy mơ hồ.
Bình thường rất hiếm khi thấy Sở tiên sinh cười như thế, từ khi Lư ŧıểυ thư ở lại Sở gia thì tâm trạng của Sở Hàn Nhạc đã tốt lên rất nhiều, không còn lúc nào cũng mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, nói chưa hết hai câu đã nhíu mày.
“Dì pha cho em ấy một ly sữa nóng, nói với em ấy rằng nếu không ngoan ngoãn uống hết thì tối nay về tôi sẽ không cho em ấy ăn kem.”
Sự cưng chiều này của Sở Hàn Nhạc khiến cho dì Vân ngỡ ngàng, dì cũng biết là Lư San San kia quan trọng đối với Sở tiên sinh nhường nào, chỉ là lần nào cũng thế, chính mắt tận trai nghe thấy vẫn luôn khiến người ta mơ hồ.
“Được, vậy tôi đi pha sữa cho Lư ŧıểυ thư. Sở tiên sinh khi nào mới về vậy?”
“Có lẽ là hơn nửa tiếng nữa.”
Sở Hàn Nhạc nhàn nhạt đáp lại, nhìn đoàn người đang kéo dài ở trước mặt mà phiền lòng.
Sau khi tắt điện thoại, dì Vân theo như lời dặn của Sở tiên sinh đi pha sữa nóng cho Lư San San. Dì Vân nói lại y hệt những gì mà Sở tiên sinh đã dặn, quả nhiên Lư San San nghe xong liền ngoan ngoãn uống hết sữa nóng.
“Dì Vân à, chừng nào thì Hàn Nhạc ca ca mới về vậy.”
Thanh âm của Lư San San trong trẻo ngọt ngào, gương mặt thanh tú mang theo nét ngây thơ, ai nấy nhìn vào liền không khỏi yêu thích. Lúc cô cất tiếng nói, dì Vân bên cạnh nghe thấy mà lòng liền mềm nhũn ra, không nỡ thấy cô buồn.
Dì nhìn Lư San San, hiền từ nói:
“Sở tiên sinh nói là hơn nửa tiếng nữa sẽ về, ŧıểυ thư à, hay là cô ăn chút gì lót dạ đi.”
Dì Vân hết lời khuyên Lư San San, nhưng cô nàng vẫn không muốn ăn. Lư San San lắc đầu, cô ngồi ngốc ở trên giường, thở dài một hơi ra vẻ chán nản.
“Cháu không ăn đâu.”
Giọng nói của Lư San San nhỏ dần, cô cúi đầu không nhìn dì Vân nữa. Bởi vì lúc trưa Lư San San không ăn cơm, bây giờ còn đợi Sở Hàn Nhạc về rất lâu, bụng dạ của cô cứ liên tục kêu gào vì đói.
Cô đưa tay xoa xoa chiếc bụng phẳng lì của mình, nhưng vẫn nhất quyết không muốn ăn. Sở Hàn Nhạc đúng là người xấu, rõ ràng đã hứa mỗi buổi trưa đều sẽ về nhà cùng ăn cơm với cô, thế nhưng trưa nay lại để Lư San San cô đơn một mình với những người xa lạ như vậy, anh ta thật không giữ chữ tín gì hết.
Dì Vân thấy không thể nào khuyên được Lư San San nữa thì cũng đành bỏ cuộc, khuyên thì khuyên thế thôi, chứ dì biết rõ nếu Sở tiên sinh không mau chóng về nhà, Lư ŧıểυ thư nhất định sẽ tuyệt thực đến tối.
...
Lúc Sở Hàn Nhạc về nhà, chuyện đầu tiên anh làm chính là đi nhanh về phía phòng ngủ của Lư San San. Cửa phòng bật mở, người bên trong cũng vì tiếng động lớn này mà rùng mình một cái.
Nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở kia, Sở Hàn Nhạc đi tới ngồi bên mép giường, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cô.