Trong thanh âm đó mang theo sự hồi hộp lo lắng cũng như quá đỗi hạnh phúc khi chính mắt anh nhìn thấy cô đã tỉnh dậy sau khoảng thời gian dài nằm bất động trên giường bệnh.
Bóng dáng cao lớn vội tiến về phía cô, người đàn ông không ngừng lặp đi lặp lại tên của Lư San San, sau đó anh nhanh chóng ngồi xuống bên giường, choàng tay ôm chầm lấy cô.
“San San. Lư San San”
“Cuối cùng em cũng tỉnh lại. Em có biết anh đã sợ như thế nào không! Anh thực sự đã rất sợ phải đánh mất em.”
Thanh âm người nọ khẩn thiết vô cùng, Lư San San có thể nghe ra được trong lời nói đó là sự thật tâm lo lắng của người đàn ông kia.
Mà cô ngay tại thời điểm này bị vây cứ trong vòng tay ấm áp của anh ta, hơi ấm quen thuộc từ lồng ngực rắn chắc tỏa ra bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, khiến Lư San San bất giác cảm thấy thật an tâm và hạnh phúc.
Cô nhắm chặt hai mắt cảm nhận từng nhịp đập trong trái tim của người đàn ông, cảm giác thân quen lắm, thật sự rất quen. Thế nhưng khi bốn mắt đối diện nhìn nhau, trong đầu cô lại là từng mảnh ký ức hỗn độn và mơ hồ, hoàn toàn không thể nhớ rõ được điều gì.
“Anh- anh là ai?”
Một ngày tỉnh dậy với rất nhiều câu hỏi trong đầu, Lư San San cảm thấy bất lực vô cùng. Cô theo bản năng kháng cự đẩy người đàn ông đó ra, lại thấy trong đáy mắt người kia là sự tuyệt vọng khốn cùng không có cách nào che dấu.
Mà cô cũng đau lòng khi nhìn thấy đôi mắt màu đen nhuốm đầy bi ai đó của anh.
“San San, là anh.”
“Là Sở Hàn Nhạc, người yêu của em… Em, không nhớ anh sao?”
“…”
Chuyện lạ từ trên trời rơi xuống này khiến cô hoang mang mở to hai mắt. Lư San San mang theo vẻ mặt bối rối nhìn người đàn ông kia, trong mắt tràn ngập sự hoài nghi và lo sợ.
Vì sao cô không nhớ ra gì hết, vì sao ngay cả chính “bạn trai” của mình mà cô cũng có thể quên đi cho được.
“Bạn trai… người yêu… Anh… anh và tôi…”
“Thực sự là người yêu của nhau sao?”
“Đúng vậy, anh là bạn trai của em, là người yêu của em. Là người thân duy nhất của em trên đời này.”
“Lư San San, em đừng quên anh… có được không?”
Lời thỉnh cầu đó khiến trái tim của Lư San San rung động.
Cô giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, dáng vẻ chật vật và lúng túng này của cô khiến Sở Hàn Nhạc đau lòng muốn chết!
Lư San San tỉnh dậy lẽ ra anh nên vui mừng mới phải.
Thế nhưng khi nghe y tá nói rằng Lư San San đã mất đi ký ức, rõ ràng trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng Sở Hàn Nhạc vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.
“Anh tên Sở Hàn Nhạc, cái tên này… em không cảm thấy rất quen thuộc sao?”
Sở Hàn Nhạc cứ liên tục lặp đi lặp lại tên của mình, anh muốn Lư San San nghe thấy sẽ từ từ mà nhớ lại.
Mà cô cũng dần dần bị anh thôi miên. Cách này quả thực rất có hiệu nghiệm.
Rõ ràng cái tên ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đối với một người vừa bị tai nạn mất trí nhớ như cô. Thế nhưng sau khi nghe qua nhiều lần, Lư San San cũng bắt đầu cho rằng Sở Hàn Nhạc đang nói đúng.
Có lẽ bọn họ đã từng quen biết nhau, đã từng yêu nhau và từng… hẹn thề không thể xa rời nhau nửa bước.
Thấy cô cứ dùng ánh mắt mờ mịt kia ngắm nhìn mình, người đàn ông khẽ cười dịu dàng đưa tay vuốt ve mái tóc của cô.
Dù chỉ là một hành động nhỏ, lại khiến trái tim nhỏ bé của Lư San San thổn thức đập mạnh vô cùng.
Cô giương đôi mắt ngoan hiền nhìn người đàn ông kia, ngắm thấy ngũ quan người nọ cương nghị đầy sắc sảo, sâu thẳm trong đôi mắt đó là sự nhu hòa mềm mại như mặt nước hồ mùa thu phẳng lặng, khiến cõi lòng sơ xác của cô bất chợt rung động.
Lư San San mím môi trong vô thức, cô bất giác mở miệng khen ngợi một câu.
Hoàn toàn không chừa lại cho bản thân chút liêm sỉ nào.
“Đẹp trai quá…”
Lời vừa dứt, cả Lư San San và Sở Hàn Nhạc đều không khỏi sửng sốt mà ngỡ ngàng nhìn nhau.
Lư San San: “…”
Sở Hàn Nhạc: “…”
Cuối cùng người được khen ngợi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ngữ khí nhu hòa đáp lại lời cô. Anh không cho rằng cô đang mất giá, chỉ cảm thấy sau khi mất trí nhớ, cô gái nhỏ này càng lúc càng tinh nghịch đáng yêu.
Một mặt thú vị mà đã lâu rồi Sở Hàn Nhạc không nhìn thấy ở Lư San San.
Chính là dáng vẻ vui tươi ngọt ngào thế này, không vì sóng gió cuộc đời vùi dập mà tự mình che đậy ở bên ngoài bằng lớp vỏ bọc cứng rắn sắc đá kia.
“Cảm ơn em.”
“…” Hở?
“Cảm ơn vì đã đề cao nhan sắc của người yêu em.”
Lư San San: “…” ???
…
Trong phòng, các nữ y tá và bác sĩ cũng nhịn không được mím môi mỉm cười nhìn đôi nam nữ trên giường bệnh đang âu yếm ngọt ngào.
Gò má của Lư San San đỏ bừng lên vì ngượng ngùng, cô cụp mắt không dám nhìn Sở Hàn Nhạc nữa. Cảm giác sợ hãi khi bị mọi người nhìn khiến lòng cô không yên lòng, tiếp theo sau lại thấy người đàn ông đó xoa xoa đầu cô trấn an.
“Đừng sợ, có anh đây rồi.”