Lư San San ở lại bệnh viện thêm một tuần liền không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt ở nơi này.
Cô bắt đầu nằng nặc đòi về nhà, lại bị Sở Hàn Nhạc nghiêm khắc răn dạy không được ương bướng.
“Em còn chưa khỏi hẳn, muốn đi đâu?”
Cô chán ghét bĩu môi nhìn người đàn ông gia trưởng này… lại thầm nghĩ, nếu anh ta không đẹp trai, cô sớm đã “bật” anh ta rồi.
Ở lại bệnh viện cảm thấy bí bách quá chừng, hằng ngày đều ngửi mùi thuốc sát trùng rất khó chịu, Sở Hàn Nhạc còn không cho cô ăn kem ăn ngọt, bắt cô ăn mấy món thanh đạm, nào là nói tốt cho sức khỏe, nào là nói răng cô rất yếu, ăn đồ ngọt và kem lạnh không tốt chút nào.
Nói chung là chán chẳng buồn nói!
Mỗi ngày Sở Hàn Nhạc đúng giờ sẽ đến cùng cô ăn cơm, ngồi trò chuyện một chút, xoa nắn cánh tay rồi bắp chân, còn ngâm nước ấm rửa chân cho cô nữa.
Người đàn ông kia luôn miệng nói với Lư San San rằng anh ta là người yêu của cô, Lư San San ngốc ngốc nghĩ sao mình lại hên như vậy chứ, vớ được anh người yêu đẹp trai lại biết cách săn sóc người khác.
Trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu sâu sắc, chỉ là cô chẳng nhớ được gì hết.
Cô căn bản không nhớ bản thân mình là ai, đương nhiên với Sở Hàn Nhạc, cô cũng chẳng có chút ký ức gì.
Nói là bạn trai, nói là người yêu… nhưng sao cô không nhớ nổi hai người họ đã quen nhau và yêu nhau như thế nào.
Trong tiềm thức chỉ sót lại chút cảm giác thân thuộc khi hai da thịt chạm nhau, Lư San San mới lờ mờ cho là họ đã từng có quen biết.
Càng nghĩ chuyện xưa thì đầu càng đau nhức, Lư San San gắng gượng không nổi, cuối cùng cũng chịu thua không muốn nghĩ tới nữa. Bác sĩ nói với cô rằng vì cô vừa tỉnh dậy, khả năng hồi phục chưa tốt, cứ bình tĩnh từ từ thì sẽ nhớ lại được thôi.
Lư San San rất nghe lời bác sĩ, ngày nào cô cũng uống thuốc điều trị, nhưng cô cũng sốt ruột quá đi mất.
Một người khi mất đi trí nhớ thì còn gì là ý nghĩa của cuộc sống nữa, cô chẳng biết xuất thân của mình, cũng không rõ mối quan hệ giữa cô và người đàn ông họ Sở kia có phải là sự thật như lời anh ta nói hay không. Mọi thứ đều đang thách thức lòng kiên nhẫn của cô, khiến cô mỗi ngày đều sống trong mơ màng.
…
Hôm nay Sở Hàn Nhạc đúng 12 giờ trưa thì lại mang bữa trưa tới, nhìn mấy món cơm thanh đạm không có lấy một ít thịt mỡ nào trên bàn mà Lư San San ngán ngẩm.
“Không còn món nào ngon hơn nữa sao…?”
Lư San San cầm đũa chọt chọt vào con cá hấp kia, lại đưa tay khuấy muôi múc canh.
“Em ăn ngán quá rồi…”
Lư San San than thở: “Hàn Nhạc ca ca à, mình không thể đổi món khác hay sao?”
Hai mắt Lư San San long lanh to tròn nhìn về phía Sở Hàn Nhạc. Trước khi mất trí nhớ cô không giỏi làm nũng chút nào, lúc nào cũng cứng ngắc làm mặt lạnh với anh.
Thế nhưng sau khi bị tai nạn phải nhập viện, cái gì cũng đã quên hết, Lư San San lại trở thành một em bé ngoan ngoãn hay nũng nịu, suốt ngày thách thức lòng kiên nhẫn của Sở Hàn Nhạc.
Ánh mắt của Sở Hàn Nhạc ôn nhu dịu dàng nhìn cô, anh đưa tay đỡ lấy mái tóc dài của cô, sau đó giúp Lư San San buộc lại tóc.
“Ngoan, em ráng ăn thêm mấy hôm nữa, bao tử của em vẫn còn yếu lắm.”
“Nhưng em ngán thật mà.”
Lư San San không chịu ăn, vẫn nhìn Sở Hàn Nhạc cầu xin đổi thực đơn.
Sở Hàn Nhạc cũng không đành lòng để cô ăn mấy món này mãi, thế nhưng Lư San San vừa mới từ giường bệnh tỉnh dậy, cả người yếu như vậy, ăn mấy món dầu mỡ không tốt cho sức khỏe chút nào.
So với việc để cô bệnh, Sở Hàn Nhạc chấp nhận làm người xấu thì hơn.
“Không được, em phải ăn hết cho anh.”
Sở Hàn Nhạc hơi nhíu lại đầu mày thì Lư San San đã sợ chết khiếp rồi. Cô mím môi không dám nói nữa, tự giác cúi đầu nhìn bát cơm, ngoan ngoãn gắp lên từng đũa bỏ vào miệng.
Ăn thì ăn… sao lại hung dữ với người ta vậy chứ, người ta là em bé cơ mà!