Sở Tiên Sinh Ngày Đêm Thương Nhớ

Chương 18: Bạn trai?

Trước Sau

break

Những suy nghĩ ngổn ngang cứ thay phiên nhau náo loạn trong đầu khiến Lư San San cảm thấy càng thêm khó chịu.

Cô đưa tay cào loạn tóc mình, cảm giác thái dương đau ê ẩm tới mức gương mặt của cô dần biến sắc trở nên tím tái như cắt không còn một giọt máu.

Cô là ai? Cô tên là gì...?

Và nơi này là đâu… tại sao cô lại ở đây?

Sao cô không nhớ gì hết!

Liên tục hàng loạt những câu hỏi được đặt ra làm cô càng thêm hoài nghi về chính mình. Trải qua vụ tai nạn xe nghiêm trọng kia, hiện tại ngay cả chính bản thân mình là ai mà cô cũng không thể nhớ ra nổi. Càng đừng nói tới cô sẽ nhớ ra được vì sao mà mình lại vào viện như thế này.

Mắt thấy Lư San San cứ thẫn thờ ngồi trên giường bệnh vò đầu bứt tóc, một nữ y tá vội vàng chạy tới thăm hỏi cô.

“Lư ŧıểυ thư, cô ổn chứ?”

Lư San San lúng túng nhìn người nọ, hồn vía cô quay về ngay lập tức, bối rối mà đáp lại:

"T-tôi ổn..."

Thật ra cô chẳng ổn chút nào…

Đợi cho Lư San San bình tĩnh hơn một chút, nữ y tá mới bắt đầu mời các y bác sĩ tới tiến hành kiểm tra sức khỏe cho cô. Toàn bộ quá trình Lư San San đều nằm ở thế bị động, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im chờ kết quả kiểm tra, bác sĩ hỏi cái gì thì cô trả lời cái nấy. Có những thứ họ hỏi nhưng cô lại nghe không hiểu… cuối cùng mang theo vẻ mặt ngờ nghệch nhìn những con người xa lạ, lại thấy họ ngao ngán lắc đầu, dường như là thất vọng.

“…”

Cuối cùng kết quả cho ra thật trớ trêu làm sao – Vụ tai nạn đó vậy mà đã thực sự lấy đi ký ức của cô, đem cô biến thành một kẻ mất trí nhớ thật rồi!

“…” Lư San San sốc đến há miệng.

Cô như chẳng thể tin được vào những lời mà bác sĩ vừa nói, cảm giác mông lung khiến đầu óc cô lâng lâng.

“Tôi… tôi bị mất trí nhớ sao?”

“Sao tôi lại ở đây?”

Gương mặt gầy gò tiều tụy của cô khiến cho tất cả những người đang có mặt cảm thấy thương cảm và không đành lòng. Tuy vậy nhưng họ cũng lực bất tòng tâm, có thể cứu được mạng của cô, nhưng chuyện cô mất đi ký ức bọn họ cũng không thể nào kiểm soát được.

Dù sao lúc Sở tiên sinh đưa cô vào bệnh viện, mọi người đều cho rằng Lư San San sẽ không qua khỏi chuyến này…

“Lư ŧıểυ thư, cô không nhớ gì sao?”

Nữ y tá đi lại nắm lấy tay cô dịu dàng, nhìn cô gái trẻ tuổi kia hỏi mình, Lư San San chỉ biết ngơ ngác lắc đầu.

“…”

Không, Lư San San cô chẳng nhớ gì cả. Bây giờ trong đầu cô trống rỗng không có lấy một mảng ký ức nào sót lại, giống như cái máy game bị reset, toàn bộ dữ liệu đều mất hết cả rồi!

“Cô bị tai nạn xe trên đường, vì vết thương quá nghiêm trọng nên đã nhập viện được hai tuần rồi.”

“Hai tuần…”

Lư San San vô thức lặp lại lời nói của nữ y tá, cô tỏ vẻ khó tin.

Thời gian dài như vậy… hẳn là cô đã phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết một cách thật quyết liệt. Nếu như không phải là kỳ tích xảy ra, thì làm sao có thể đi dạo một vòng từ quỷ môn quan trở về như thế, sau hai tuần hôn mê còn có thể mở mắt tỉnh lại!

“Phải, cô đã nhập viện được hai tuần rồi. Suốt hai tuần này Sở tiên sinh đã rất lo lắng cho cô. Ngày nào ngài ấy cũng đến săn sóc, thay khăn lau người cho cô, tranh việc với cả chúng tôi.”

Nữ y tá nhanh chóng đi tới đổi bình truyền nước cho cô, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi đụng chạm vào vết đâm kim khiến Lư San San bất giác nhíu mày.

“A…” Cô đau đớn rêи ɾỉ, nhìn bàn tay mình và dây nối truyền nước biển đang dính liền thành một, cô bỗng trở nên hoang mang.

“Sở tiên sinh là ai vậy?”

Một cái tên xa lạ xuất hiện làm Lư San San không khỏi bất ngờ.

Mà điều khiến cho Lư San San không thể lường trước được rằng, nữ y tá kia vậy mà lại nói:

“Sở tiên sinh chính là bạn trai của cô! Lư ŧıểυ thư, cô không nhớ gì sao?”

Nữ y tá vừa nói xong, liền đem chiếc điện thoại từ trong túi áo ra soạn tin nhắn gửi tới cho Sở Hàn Nhạc, mặc cho Lư San San ngồi ở bên này biểu tình trên gương mặt đã đông cứng lại từ bao giờ.

Vừa tỉnh dậy bị mất trí nhớ đã không nói, dù cho là đầu óc có thật sự bị đập hỏng đi chăng nữa, nhưng mà không thể nào lại xảy ra chuyện hoang đường như thế này…!

Cô có bạn trai ư?

Mà… mà người đó là ai?

Sở tiên sinh – cái tên này không để lại cho cô chút ấn tượng nào cả!

Cô đã cố gắng lục tìm ký ức, thế nhưng vì sao vẫn không thể mường tượng được bóng dáng của người đàn ông kia.

“Tôi thật sự không nhớ gì hết… Sở tiên sinh… anh ấy… anh ấy là người như thế nào vậy?”

“Sở tiên sinh là một người đàn ông rất điển trai và dịu dàng. Đặc biệt là ngài ấy rất yêu thương cô.”

Nữ y tá vừa nói lại vừa tắm tắc khen ngợi: “Suốt hai tuần này Sở tiên sinh vẫn luôn ngày đêm túc trực ở giường bệnh để chăm sóc cho cô. Nhưng vừa rồi có cuộc họp quan trọng, ngài ấy rời đi không lâu thì cô tỉnh lại.”

“Mà cô yên tâm, tôi vừa báo tin cho Sở tiên sinh, ngài ấy vừa nghe tin cô tỉnh lại liền nói sẽ lập tức quay về—"

Nữ y tá kia còn chưa nói dứt câu, ở bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân vội vã. Ngay sau đó cửa phòng bật mở, một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai Lư San San.

“San San đã tỉnh rồi sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc