Sở Tiên Sinh Ngày Đêm Thương Nhớ

Chương 17: Cơn ác mộng

Trước Sau

break

Máu từ trên đỉnh đầu chảy xuống càng lúc càng nhiều khiến tầm mắt của Lư San San tối dần tối dần rồi trở nên đen mù không nhìn thấy được bất kỳ thứ gì nữa. Đầu cô đau như búa bổ, cảm giác toàn thân tê dại không còn là của cô, giống như hồn lìa khỏi xác, chút tri giác còn sót lại cũng chẳng đủ giúp Lư San San minh mẫn để điều khiển được hành động của chính mình.

Chiếc taxi đã bị đâm đến nát bét không nhìn ra hình dạng gì giờ vẫn còn đang bóc khói, ở ghế lái trước tài xế bị thương nghiêm trọng vô cùng, sớm đã mất đi ý thức. Phía sau, Lư San San cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Đầu óc cô quay cuồng trong cơn hoảng loạn, máu me bê bết chảy xuống che đi tầm nhìn của cô, lúc này Lư San San vô lực với tay mở lấy cánh cửa nặng nề, trước khi ngất đi cũng may mắn là thoát ra được khỏi xe, ngã trên nền đất lạnh.

Trời vừa sáng, trên đường rất ít người qua lại.

Thủ phạm đâm xe đã bỏ chạy không thấy tâm hơi, dường như là một hành động cố ý, trước khi rời đi y còn dùng điện thoại chụp lại bằng chứng phạm tội của mình, sau đó mới ung dung nở nụ cười, đạp ga lướt nhanh trên đường.

Trước khi cô mất đi ý thức, lúc đôi mắt cô từ từ ngắm nghiền lại vì máu đỏ đang loang xuống che đi tầm nhìn, giây phút đó Lư San San đã thấy được biển số xe vừa gây ra tai nạn kia...

409.22

Biển số đó... rất quen, cô đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải!

Nhưng khoảnh khắc này Lư San San đã chẳng còn đủ năng lực để suy nghĩ nữa. Thời điểm đôi mắt kia nhắm chặt lại rồi chìm vào trong một giấc ngủ dài vô tận, chiếc điện thoại ngay bên cạnh vẫn đang vang lên từng tiếng kêu gào khẩn thiết của người đàn ông kia.

Sở Hàn Nhạc hoảng sợ gọi tên cô.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Sở tiên sinh cảm thấy bất lực và thống khổ tới mức ấy.

Cho dù anh có gào thét như thế nào, thì người con gái nọ vẫn chẳng hề đáp lời anh.

...

Trong cơn mê man này, Lư San San đã mơ thấy một cơn ác mộng.

Cô thấy chính mình đang đối mặt giữa sự sống và cái chết.

Thấy toàn thân bị gông xiềng xích chặt đến nổi cả một đốt ngón tay cũng khó lòng cử động, và người nào đó đã đẩy ngã cô xuống một vực sâu đen hoắm không nhìn thấy đáy.

Cơ thể cứ không ngừng bị hút vào hố sâu, Lư San San bất lực muốn há miệng kêu cứu, nhưng cho dù cô có làm thế nào thì mọi sự cố gắng cũng trở nên công cốc.

Cô không thể nói được... cũng chẳng thể động đậy được!

Lư San San cô... sẽ chết sao?

Suy nghĩ thoáng qua trong lúc ấy khiến cô càng thêm tuyệt vọng, Lư San San rơi nước mắt vì sợ hãi, khi thấy bóng tối đang dần ăn mòn cơ thể của mình, màn đêm dày đặc bao phủ khắp gương mặt cô---

--- Chợt, một tiếng nói từ đâu vang vọng đã thức tỉnh Lư San San.

"..."

Cuối cùng thì cô cũng thấy được chút ánh sáng le lói đang hướng về phía mình...

“San San, Lư San San!”

Ai vậy, người đang gọi cô là ai?

Lư San San cảm thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc, dường như cô đã từng nghe thấy giọng nói này trước kia. Thế nhưng cô không thể nhớ ra nổi người đó là ai.

“San San, San San à... em có nghe anh nói không? San San, Lư San San em đừng làm anh sợ…”

Trong bóng tối không tìm thấy được lối ra, tiếng gọi kia như là đang cổ vũ cô hãy mau chóng thức tỉnh vậy.

Lư San San cố sức vùng vẫn thêm một lần nữa, nhưng cho dù cô có cố gắng kháng cự như thế nào cũng chẳng là đối thủ với những sợi dây vô hình đang ghìm chặt lấy cơ thể của cô kia.

Xiềng xích siết chặt khiến Lư San San bất lực trơ mắt nhìn bản thân mình đang chìm sâu xuống tận đáy, trong giây phút sinh tử này, cô khao khát nhìn về bầu trời trên cao, dù chỉ là một vệt sáng nhỏ nhoi cũng khiến cô mong ngóng có thể bắt lấy được.

Lại một tiếng gọi nữa vọng tới.

"San San à!"

Càng lúc càng lớn dần, thanh âm thống thiết van xin ấy... khiến trái tim cô đau nhói từng cơn.

“San San, em mở mắt ra nhìn anh đi được không? Anh xin em, làm ơn… San San à...”

Tiếng gọi thôi thúc ấy cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, Lư San San cảm thấy như mình đang được tiếp thêm sức mạnh.

"Anh là ai vậy... sao lại gọi tên tôi?"

Đương nhiên người đàn ông kia chẳng thể nghe thấy được tiếng lòng của cô, anh ta không hề đáp lại câu nói ấy, mà lúc này anh chỉ đang gào lên thống thiết đầy đau khổ:

"Lư San San, em đã hứa sẽ đợi anh đến tìm em kia mà?"

"Lư San San, em tỉnh dậy đi được không?"

"..."

Anh ta là ai?

Sao anh ta lại đợi cô...?

Cô đã hứa sẽ chờ anh ta đến sao.....

Rất nhiều câu hỏi cứ thay phiên nhau chồng chất trong tâm trí cô.

Lư San San cố gắng dùng sức thử lại một lần nữa, cô muốn thoát khỏi nơi tăm tối này. Cô muốn tiến về phía giọng nói kia, cô muốn biết người đó là ai, cũng muốn nghe thấy giọng nói đó nhiều hơn thế nữa.....

Trong nháy mắt, cô cố sức vươn tay theo hướng luồng sáng đang thu hút ánh nhìn kia.

Chợt, Lư San San mở to hai mắt, cô ngồi bật dậy trên giường trước ánh mắt ngỡ ngàng của các y bác sĩ.

“Hộc… hộc!”

Hơi thở dồn dập đánh tới liên tục quấy nhiễu bầu không khí yên lặng đến đáng sợ trong phòng bệnh lúc này.

Lư San San hoảng loạn ngồi trên giường đưa hai tay ôm ngực mà thở dốc, vì chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn mộng mị, tròng mắt cô mở to ra như sắp nứt toác nhìn những cảnh vật và con người xa lạ đang hiện hữu ở trước mắt mình.

"Đây... là đâu?"

Lưu San San bối rối mà lên tiếng. Thanh âm thều thào và khàn đặc phát ra từ cổ họng sau khoảng thời gian dài nằm trên giường bệnh của cô có chút khó nghe.

Cô gái ngẩn người nhìn các y bác sĩ đang tiến về phía mình, mùi thuốc sát trùng đánh vào khứu giác khiến cô vô thức nhíu mày, đầu óc càng thêm choáng váng.

Bệnh viện ư?

S-sao cô lại ở đây?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc