Sở Tiên Sinh Ngày Đêm Thương Nhớ

Chương 16: Tai nạn trên đường

Trước Sau

break

Chuyến đi du lịch dài hạn để nghỉ ngơi tìm lại cảm hứng này của Lư San San thực sự đã vực dậy được tinh thần của cô sau thời gian dài bị Vạn Thịnh kìm kẹp.

Bây giờ dứt khoát rời đi, sau khi kỳ hạn hợp đồng chấm dứt, Lư San San có được tự do cô liền muốn trải nghiệm chút cảm giác phiêu du mà trước giờ bản thân vẫn luôn khao khát.

Bỏ lại tất cả muộn phiền ở sau lưng, Lư San San từ sáng sớm đã rời khỏi nhà, xách theo chiếc vali chậm rãi lên đường.

5 giờ rưỡi sáng, chiếc taxi bốn chỗ chạy băng băng trên con đường quốc lộ còn vương màn sương đêm. Lư San San thẫn thờ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, tâm trạng lơ lửng khiến cô chẳng mấy tập trung.

Bỗng nhiên điện thoại gọi đến làm cô giật mình tỉnh táo hơn hẳn, là Sở Hàn Nhạc gọi đến cho cô, hình như tất cả lịch trình của cô đều được người đàn ông đó nắm trong lòng bàn tay.

Lư San San thở dài, tuy không muốn nhưng lại miễn cưỡng nghe điện. Dù sao thì trong hợp đồng tình nhân của bọn họ, điều quan trọng Sở Hàn Nhạc cứ luôn nhắc đi nhắc lại - Cho dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng không thể bơ đi cuộc gọi của anh.

Lư San San không nghĩ nhiều nữa, chỉ sợ để Sở tiên sinh phải chờ đợi, cô thẳng tay mà nhấc máy.

“Sở tiên sinh, tôi nghe đây.”

Kéo theo sau là thanh âm trầm khàn đầy từ tính vang lên xoa dịu tâm tư của cô: “Em đang đến sân bay sao?”

“Vâng, tôi vừa mới khởi hành thôi. Sáng sớm Sở tiên sinh gọi tôi không biết là có chuyện gì không?” chất giọng của cô vẫn nhàn nhạt như cũ, chẳng mang chút cao trào nào.

Người đàn ông có hơi giận dỗi nhưng cũng đành lắng xuống, rõ ràng anh biết trước giờ biểu cảm của cô vẫn luôn đạm nhạt như vậy, đối với anh chẳng có chút ngọt ngào nào.

“Phải có chuyện thì mới gọi cho em được sao?”

Giọng nói của Sở Hàn Nhạc mang theo ngữ khí trách cứ, điều này khiến Lư San San cảm thấy khó xử.

Cô mím môi, cười gượng gạo đáp lại.

“Ý tôi không phải là như vậy, tôi chỉ lo ngài cần tôi có việc gì gấp mà thôi…”

Người ở đầu dây bên kia vẫn hừ lạnh một tiếng tỏ ý trách cứ cô, nhưng sau đó anh vẫn nói.

“Tôi nhớ em nên muốn gọi hỏi thăm thôi mà, không lẽ San San không nhớ tôi sao?”

“…” Lư San San nghe hỏi thì không dám vội vã đáp lại, vì cô sợ nếu cô nói nhanh quá có khi lại không kịp suy nghĩ mà nói bừa linh tinh.

Nhớ ngài ấy không ư? - Câu hỏi này bỗng dưng lại khiến cô trầm tư suy nghĩ.

Cô gái nọ nhíu mày trong vô thức, hình như là… có một chút nhớ.

“Em thật sự không nhớ tôi à?”

“Không phải."

"Hửm?"

Trước sự thúc giục của người đàn ông, cô mơ mơ hồ hồ đáp lại anh:

"Tôi có nhớ ngài...”

Lư San San thấp giọng mà đáp, trong đầu vẫn lăn tăn suy nghĩ, nhưng có lẽ ngay lúc này cô vẫn muốn thành thật với bản thân mình một chút.

Thanh âm dịu dàng của cô khiến Sở Hàn Nhạc nghe mà cảm thấy có chút không chân thật.

Tuy nhiên lời nói nhung nhớ đó khiến tâm trạng anh vui vẻ và phấn khởi vô cùng, vì hiếm khi cô ấy được hỏi mà lại do dự, đắn đo để trả lời đến thế. Bình thường đều là nói cho có lệ, nói để lấy lòng anh. Bộ dạng ngoan ngoãn nhu thuận đầy giả tạo ấy của cô... thế mà Sở Hàn Nhạc lại đem lòng thích cô cho được.

Nên khi thật sự có thể khiến cho Lư San San ngập ngùng và lúng túng suy nghĩ về vấn đề mà anh vừa hỏi, người đàn ông vốn được mệnh danh là tinh anh của giới kinh doanh giờ đây lại đang cảm thấy bản thân đạt được thành tựu chỉ vì một việc nhỏ nhặt như thế.

“Thật chứ?” Sở Hàn Nhạc cố chấp mà hỏi, ngữ khí vui vẻ của anh Lưu San San có thể nghe ra được.

“Thật mà, ngài tin tưởng tôi một chút đi được không?”

Lư San San bật cười với sự đa nghi này của Sở Hàn Nhạc.

Lời cô nói nửa thật nửa giả, Sở Hàn Nhạc tin theo cách nào cũng được, với cô lúc này chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.

Sáng sớm Sở Hàn Nhạc gọi cho cô, tâm trạng của cô đang không tốt nhưng vì cuộc trò chuyện với người đàn ông này mà cải thiện đáng kể, có lẽ vào những lúc cô chênh vênh trong cuộc sống nhất, người xuất hiện và bên cạnh cô vẫn luôn là Sở Hàn Nhạc.

Cũng giống khi cô thất tình vào cái đêm định mệnh đó vậy...

Lư San San nghe được đầu dây bên kia loáng thoáng tiếng cười trầm của Sở Hàn Nhạc. Hình như tâm trạng của ngài ấy hôm nay cũng như cô vậy, rất vui vẻ, rất thoải mái.

“Tôi đang đi công tác xa, vài ngày nữa xong việc tôi đến chỗ em nhé?”

“Vâng, chỉ cần là ngài rảnh.”

“Tôi luôn có thời gian rảnh dành cho em.”

Ý tứ phát ra từ lời nói kia nghe sao lại tình tứ ngọt ngào đến thế, Lư San San cảm thấy trái tim của mình cũng rung rinh theo từng mỗi giây phút trò chuyện cùng anh.

Bỗng dưng Sở Hàn Nhạc lại nói: “Tôi thật sự rất mong chờ khoảnh khắc được gặp em.”

Nói đoạn người đàn ông kia lại sờ sờ vào hộp trang sức bằng nhung trên tay.

Lư San San có chút khó hiểu mà ngơ ngác, sao Sở Hàn Nhạc lại mong chờ được gặp cô vậy nhỉ, bọn họ cùng lắm cũng chỉ tách nhau ra vài ngày rồi sẽ gặp lại.

Trước kia cô đi quay phim, xa nhau cả tháng mà Sở Hàn Nhạc cũng chưa từng tỏ ra “nhung nhớ” như thế này, chẳng hiểu sao bây giờ lại tỏ ra nghiêm trọng như thế nữa.

“San San à.”

Lư San San vốn đang ngẩn người thì đột nhiên lại nghe Sở Hàn Nhạc gọi tên. Cô định mở miệng đáp lại, thế nhưng lúc này xe lại đột ngột phanh gấp khiến cơ thể cô theo quán tính chao đảo rồi đụng mạnh vào ghế trước.

"A!"

Rầm một tiếng trời long đất lở, như là thiên la địa chấn vậy, sau đó không gian cũng dần yên tĩnh không còn đọng lại một chút tiếng động nào.

Điện thoại vẫn đang được kết nối chưa ngắt liên lạc, Sở Hàn Nhạc tái mặt gọi cô: “San San? San San!”

Mà người đang được gọi tên bây giờ đã không còn năng lực để mở miệng trả lời nữa. Tai nạn bất ngờ ập tới đã tước đi hết dáng vẻ rạng rỡ ban sáng của cô.

Lúc bấy giờ mặt mày cô bê bết toàn là máu, trước mắt càng lúc càng tối dần, từ từ bước vào trong vực sâu vô tận.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc