Sau khi buông điện thoại xuống, năng lực chiến đấu của Lư San San cũng tụt về con số 0. Cô mệt mỏi ngồi xuống sofa thở hắt ra một hơi, hàn mắt đã tràn ngập bi thương, tinh thần cũng xuống dốc không phanh.
Lúc nãy tỏ ra hung hãn như vậy cũng vì không muốn bản thân mất mặt trước người bạn trai cũ mà thôi.
Dẫu cho hắn ta có là một tên cặn bã đi chăng nữa, nhưng vẫn không thể phủ nhận được một điều, trước kia bọn họ đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, và cô đã yêu Trương Thụy Huy đến mức nào.
Đó là mối tình đầu của cô, là tình cảm thời niên thiếu đơn thuần trong sáng nhất.
Lư San San chầm chậm nhớ về khoảng thời gian ấy. Lúc đó chia tay vì hắn nói hắn muốn lo cho tương lai sự nghiệp, không muốn suốt ngày cứ vây bám trong tình yêu ngu muội không thể hái ra tiền thế này mãi được.
Bọn họ cứ thế chia tay, hắn ta vứt bỏ Lư San San trong lúc cô cần hắn nhất.
Năm ấy là năm Lư San San tốt nghiệp đại học, bố mẹ cô đều đã mất sau vụ tai nạn giao thông đầy thương tâm, chỉ để lại Lư San San một mình trơ trọi gánh vác cả cuộc đời này.
Với Lư San San khi ấy thì bạn trai chính là người thân duy nhất của cô, là chỗ dựa vững chắc nhất mà cô có thể tin tưởng tín nhiệm.
Thế nhưng đến cuối cùng hắn vẫn nói lời chia tay bạc bẽo vô tình đó, rồi bỏ cô lại một mình.
Ngày đó cô chật vật kiếm tiền, làm mẫu ảnh bị tên nhiếp ảnh gia ở đó giở trò sàm sỡ, cô vùng vẫy chống cự, may sao có thể thoát ra ngoài được.
Đêm, trời mưa không ngớt, cô đau khổ dầm mưa ở trạm xe bus vắng người. Không còn người thân, lúc này ngoại trừ việc gọi cho bạn trai cũ cầu cứu hắn ra, thì Lư San San chẳng biết phải gọi ai nữa.
Nhưng cô gọi cho hắn mười mấy cuộc mà người đàn ông đó cũng không nghe máy. Đến cuối cùng, cú điện thoại thứ 20 tưởng chừng như là cùng đường rồi, người đàn ông kia mới rủ lòng thương xót bắt máy cô.
Thế nhưng đầu dây bên kia lại là tiếng nhạc xập xình huyên náo khiến đầu óc cô choáng váng, giọng nói của người yêu cũ khi ấy nhè nhè vì cơn say, Lư San San hỏi hắn ta đang ở đâu, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc của người bạn thân nhất vang lên.
“San San à? Cậu gọi cho anh ấy có gì không, xin lỗi nha ở đây ồn quá tớ không nghe thấy được.”
Trái tim lúc đó giống như bị người khác hung hăng bóp nát vậy, đau đến không thể thở được.
Lư San San khó nhọc hỏi lại: “Anh ấy đang ở đâu vậy?”
“Đang ở cạnh tớ đây này, hôm nay tớ chính thức vào Sở thị làm việc, anh ấy nói muốn cùng tớ đi ăn uống một phen, chúc mừng việc nhậm chức.”
“…” Lư San San sững người cầm điện thoại, cảm giác chua chát khi ấy khiến cô tuyệt vọng vô cùng.
Ngay cả bạn thân nhậm chức cũng không nói với cô một tiếng, vậy mà lại đi nói với bạn trai cũ của cô?
Mà không, dù sao cậu ấy và bạn trai cũ của cô cũng là bạn, mối quan hệ bạn bè giữa ba người bọn họ đã có từ rất lâu rồi, là lúc bọn họ còn học trung học kia kìa.
"Mà này, San San à! Cậu biết không, hôm nay anh ấy tỏ tình với tớ đấy! Làm tớ vui quá đi mất. Tớ còn tưởng đó giờ chỉ có là tớ yêu đương phương anh ấy thôi chứ, nào ngờ anh ấy vậy mà lại thích tớ.”
“Ninh Hương... c-cậu thích anh ấy sao? Từ lúc nào chứ, vì sao lại không nói cho tớ biết.”
“Haha, tớ… tớ thích người ta cũng lâu rồi, nhưng mà tớ lại không dám nói với cậu, sợ cậu lại kể cho anh ấy nghe.”
Ký ức giống như là một thước phim quay chậm từ từ cuộn băng chạy lại trong tâm trí Lư San San. Cô vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đã bàng hoàng như thế nào khi nghe được chuyện này.
Vậy ra hắn không muốn công khai mối quan hệ tình cảm giữa cô và hắn cho mọi người nghe là vì hắn đã có mưu đồ từ trước. Hắn nói hắn chia tay vì muốn lo cho sự nghiệp cũng là nói dối, thật chất hắn chê cô gia thế không tốt, chê cô hoàn cảnh gia đình thiếu sót không có chỗ dựa, chê cô không đủ bản lĩnh kiếm tiền, làm sao sánh bằng người bạn thân của cô!
Bạn thân của Lư San San – Ninh Hương cô ấy bất kể là sắc vóc hay bản lĩnh đều không chê vào đâu được. Gia thế của cô ấy tốt như vậy, vừa ra trường đã vào công ty của gia đình làm việc, tương lai xán lạn rộng mở thế nào không cần nói cũng đoán trước được.
Chia tay như vậy cũng là đúng, vốn dĩ từ đầu đến cuối Lư San San chẳng là ai cả, chẳng có chút giá trị nào.
Mới đó đã qua đi hai năm, bây giờ hắn và Ninh Hương cũng sắp sửa kết hôn.
Vốn dĩ cô phải nên chúc phúc cho họ mới phải, thế nhưng năm lần bảy lượt tên bạn trai cũ đó vẫn muốn làm phiền cô, nhắc lại chuyện cũ khiến cho cô và hắn, hay là cả Ninh Hương có biết chuyện này cũng đều không được vui.
Sao lại phải như thế chứ, sao cứ phải dằn vặt nhau làm gì?