Sở Tiên Sinh Ngày Đêm Thương Nhớ

Chương 13: Quan hệ mờ ám

Trước Sau

break

Sau khi rời khỏi Sở gia, Sở Hàn Nhạc đích thân đưa cô về nhà. Trước khi chào tạm biệt người đàn ông nọ rời đi, cô không quên theo thói quen hôn lên gò má của anh.

Đây là thói quen mà Sở Hàn Nhạc dưỡng thành, giống như thủ tục hằng ngày. Thời gian đầu Lư San San có chút không quen, nhưng về sau cũng miễn cưỡng làm theo, làm riết rồi Lư San San cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

“Sở tiên sinh, tôi vào nhà đây.”

Lư San San đứng trước cửa xe nói lời chào tạm biệt, mà Sở Hàn Nhạc cũng đưa mắt nhìn cô, ánh mắt thâm tình dịu dàng, thật khiến lòng người xốn xang.

“Thời gian tới tôi cũng đi công tác xa, có lẽ chúng ta sẽ rất lâu mới gặp lại nhau, em sẽ nhớ tôi chứ?”

“Tôi sẽ nhớ ngài.”

Lư San San nở nụ cười xã giao đầy chuyên nghiệp, miệng lưỡi dẻo ngọt nhưng nghe không chân thật chút nào.

Đương nhiên Sở Hàn Nhạc biết điều đó, nhưng bây giờ anh cũng chẳng muốn vạch trần cô làm gì. Ngược lại nhiều lúc anh đã tự huyễn hoặc bản thân mình rằng cô gái nọ cũng đang nói mấy lời thật lòng.

Mấy câu yêu đương và nhung nhớ gì đó... nếu như là thật tâm thì tốt biết mấy.

“Tôi cũng sẽ rất nhớ em. San San, nếu có gì cần giúp đỡ cứ hãy gọi cho tôi, được chứ?”

“Được, tôi sẽ gọi cho ngài.”

“Vậy tôi đi trước.”

“Vâng, xin chào Sở tiên sinh.”

Kính xe đóng lại, trợ lý Phương theo chỉ định nổ máy chạy đi. Lư San San nhìn bóng xe khuất sau ngã rẽ mới quay đầu đi vào trong nhà.

Vừa đi Lư San San lại vừa suy nghĩ vẩn vơ.

Có việc gì cần giúp đỡ thì gọi cho ngài ấy sao?

Không, Lư San San nghĩ cô sẽ không có cái gan gọi làm phiền Sở tiên sinh.

Dù sao người đàn ông nọ bận rộn đến vậy, lại lắm người tình vây quanh, nào chỉ để tâm tư ở chỗ cô đâu chứ. Nếu cô cứ không biết thân phận gọi làm phiền ngài ấy như vậy, Sở tiên sinh sẽ cảm thấy cô không an phận mất.

Thật ra cô rất hy vọng hợp đồng giữa cô và Sở tiên sinh mau chóng hết hạn, tốt nhất là ngài ấy sớm từ bỏ cô đi, chia tay trong êm đẹp, để Lư San San đỡ phải ngày đêm suy nghĩ về Sở Hàn Nhạc đến đau đầu mệt não.

Nhưng đời không như mơ, hợp đồng chưa tới kỳ hạn, mà Sở Hàn Nhạc cũng lạ thật, rõ ràng ngài ấy có biết bao nhiêu bóng hồng vây quanh, cô thì luôn không giỏi trong việc giường chiếu phục vụ người khác vui lòng… chắc hẳn từ sớm Sở Hàn Nhạc đã chán ghét cô rồi. Nhưng Lư San San nghĩ mãi cũng không ra vì sao đến bây giờ Sở Hàn Nhạc vẫn còn giữ cô ở bên người nữa.

Chắc có lẽ cô là một món trang sức xinh đẹp, tuy không đắt giá nhưng bỏ đi thì tiếc nhỉ?

Lư San San suy nghĩ linh tinh rồi lại tự cười chế giễu bản thân mình.

Ôi, Lư San San ơi là Lư San San, Sở tiên sinh là nhân vật nào kia chứ, mà cô còn không tự nhìn lại chính mình xem. Ngài ấy đâu có thiếu mấy món “trang sức” này đâu.

Lư San San đi vào trong nhà, căn nhà vỏn vẹn 40m2 này ở cũng thoải mái lắm, đối với một diễn viên hạng hai như cô, tìm được một căn nhà với diện tích này trên con đường mặt tiền cũng là tốt lắm rồi. Nếu không nhờ Sở Hàn Nhạc khi đó ra tay giúp đỡ thì cô còn ở một căn nhà khác tồi tệ hơn nữa kìa.

Vốn dĩ với mối quan hệ này, Sở tiên sinh có thể cho cô một căn nhà rộng rãi đẹp đẽ hơn, cho cô một chiếc xe sang trọng, đầu tư cho cô một vai diễn chính thật tốt. Tất cả mọi thứ chỉ cần là Lư San San đồng ý nhận thì hiển nhiên sẽ bày ra trước mắt cô. Thế nhưng ngày đó Lư San San đã thẳng thừng từ chối tất cả những ý tốt của Sở Hàn Nhạc.

Bởi vì cho dù hiện tại giữa cô và Sở Hàn Nhạc có mối quan hệ mờ ám đi chăng nữa, sơ tâm của Lư San San trước giờ vẫn chưa từng thay đổi.

Cô đã nói cô yêu nghiệp diễn là thật. Cô nói bản thân mình có lòng tự trọng cao, đây cũng là thật. Lư San San sẽ không bao giờ cưỡng cầu những thứ vượt quá tầm với của mình.

Vả lại, mối quan hệ mờ ám này cũng không phải là Lư San San cố ý muốn dây vào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc