Lư San San được sủng mà lo sợ. Cô giật mình trước cái ôm ghì của người đàn ông kia, vừa sáng sớm, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai khiến cô càng thêm mẫn cảm rùng mình.
“Chưa gì đã vội chạy? Em đã nghỉ việc rồi, còn phải nhanh chân đi làm sao?”
Nghe thấy người đàn ông kia chất vấn mình, trong lời nói nồng nặc mùi hờn giận, Lư San San nhỏ giọng chày cối đáp lại.
“Không có, tôi chỉ muốn đi vệ sinh cá nhân một chút thôi.”
Sở tiên sinh không tin, anh thở dài, cằm lại tựa vào đỉnh đầu cô, kéo cô nằm xuốn giường: “Em lại nói dối.”
“Tôi không có mà.”
“Hửm?”
Sở Hàn Nhạc thở hắt ra một hơi tỏ ý không vui, anh buông cô ra không ôm lấy nữa, lúc này đôi mắt màu đen sâu thẳm kia chậm rãi mở ra nhìn cô.
Cô gái nhỏ thấp thỏm quay mặt về phía anh, trái tim của Lư San San khẽ run, cô ngẩng mặt lấm lét như một đứa trẻ đang phạm tội bị bắt, mở miệng lắp bắp.
“Tôi… xin lỗi. Tôi không cố ý nói dối ngài đâu.”
Sở Hàn Nhạc nghe Lư San San xin lỗi thì chỉ thở dài, anh liếc nhìn đồng hồ một chút, sau đó bỏ chân bước xuống giường.
“Ăn sáng xong rồi hẵng đi.”
Lư San San cũng không có cách nào từ chối: “…”
Lời nói của Sở Hàn Nhạc nhàn nhạt không mang cao trào, dù không phải là mệnh lệnh nhưng lại chẳng mang ý nghĩa trưng cầu ý kiến. Mà Lư San San đương nhiên không dám cãi lại, như một thói quen, cô luôn thuận theo ý của Sở Hàn Nhạc.
“Vâng.” cô gái nhỏ giọng đáp lại.
Cuối cùng sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong, hai người mới xuống phòng bếp dùng cơm.
Nhìn một bàn mỹ vị bày ra trước mắt lại chẳng thể khiến Lư San San thèm ăn, cô nhạt miệng nhìn mấy món ngon trên bàn, cuối cùng đành nuốt cơm như nuốt rơm rạ, trông vẻ rất miễn cưỡng cùng với Sở Hàn Nhạc trải qua bữa ăn sáng này.
“Ăn thêm món này đi.”
Sở Hàn Nhạc gắp thức ăn cho cô, cử chỉ dịu dàng và đầy ân cần, cũng không quên dặn dò:
“Nhai chậm một chút, ăn nhanh như vậy không tốt cho bao tử đâu.”
Lư San San ngẩn người ra.
Cô là diễn viên, bình thường bận rộn vô cùng, hiếm khi có thời gian để ngồi ăn uống đàng hoàng, thế nên cô có thói quen ăn cơm nhanh, nhiều khi cũng không để ý món ăn mình đang ăn có vị gì nữa.
Nhưng từ khi gặp Sở Hàn Nhạc, người đàn ông này luôn chú ý đến sức khoẻ của cô. Không những anh nhắc cô phải ăn uống điều độ, còn cẩn thận tỉ mỉ đến mức ngồi xem cô ăn cơm, bắt cô nhai chậm một chút, không cần phải vội vã ăn cơm như vậy khi ở bên cạnh anh.
Thấy Sở Hàn Nhạc tốt với mình như thế, trong thâm tâm cô lúc này phức tạp vô cùng, vừa cảm động lại vừa hoảng sợ.
Lư San San thật lòng rất sợ mình càng lún càng sâu vào mối quan hệ này… thế nên chỉ cần sau hôm nay thôi, cô sẽ đi thật xa, tự mình chấn chỉnh lại tâm tư của mình.
“Sắp tới tôi định sẽ đi du lịch một thời gian để giải khuây.”
Đang ăn cơm bỗng nhiên Lư San San lại cất tiếng nói.
Vốn dĩ cô không cần phải báo cáo cho Sở Hàn Nhạc biết lịch trình của mình, tuy hai người có mối quan hệ mờ ám, nhưng quyền dân chủ vẫn có, việc Lư San San làm không cần báo lại cho người đàn ông biết.
“Sao tự dưng hôm nay em lại nói cho tôi nghe vậy? Không phải là bình thường sẽ luôn giấu kín trong lòng sao?”
Sở Hàn Nhạc bật cười trào phúng, cũng không để ý khi nghe cô nói sẽ đi du lịch một thời gian.
Vậy ra hôm qua Lư San San chủ động như thế là có lý do.
Sở Hàn Nhạc biết công việc ở Vạn Thịnh đã khiến Lư San San bị kìm hãm mấy năm nay không được tự do hoạt động, sau khi kết thúc hợp đồng với công ty giải trí cũ, để cô đi du lịch khuây khoả một thời gian tìm lại cảm hứng xem ra vẫn tốt hơn.
“Bình thường là vì ngài quá bận rộn nên tôi mới không nói… hôm nay có thể rảnh rỗi cùng ngài ngồi ăn sáng như vậy, tôi nghĩ nên báo với ngài một tiếng vẫn tốt hơn.”
Sở Hàn Nhạc không ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục ăn sáng: “Em định đi trong bao lâu?”
“Tôi cũng không biết… có thể là vài tháng, tôi cần điều chỉnh lại trạng thái của mình một cách tốt nhất trước khi tìm một công việc mới.”
“Nếu em đã quyết định như thế thì tôi sẽ luôn ủng hộ em. Khi nào em đi, có cần tôi đặt vé máy bay giúp em không?”
“Không cần phiền ngài như vậy đâu, tôi đã tự mình đặt vé rồi.”
Lư San San khách sáo từ chối Sở Hàn Nhạc, thật chất cô không phải là sợ phiền anh, cô chỉ không muốn anh biết được chỗ cô muốn tới mà thôi. Cô không muốn bị kiềm kẹp trong vòng kiểm soát của Sở Hàn Nhạc, không muốn anh trên danh nghĩa là kim chủ mà bó buộc giới hạn phạm vi cuộc sống của cô.
Lư San San muốn loại bỏ hình bóng của Sở tiên sinh khỏi cuộc đời mình trong vài tháng, dù cô biết là mặc cho cô có trốn thế nào Sở Hàn Nhạc vẫn có thể dễ dàng tìm thấy cô, dễ dàng bắt cô lại ôm trong vòng tay.
“Vậy khi nào tôi nhớ em có thể đến gặp em hay không?”
Thanh âm nam tính trầm ấm vang lên đều đều, khiến đầu tim của cô giật thót run lên.
Đấy, cô biết ngay mà - Kiểu gì ngài ấy cũng tìm cách gặp cô.
Lư San San miễn cưỡng đáp lại: “Vâng, chỉ cần ngài muốn.”